Nhìn thấy Sato Kenji nằm trên đất vật lộn đau đớn, Takahashi Masao cũng lộ ra vẻ vô cùng sốt ruột, thế nhưng một chút biện pháp cũng là không có, chỉ có thể trừng lớn hai mắt nhìn hắn lăn lộn trên đất.
Lúc trước chỉ có Sato Kenji tự mình làm ra tất cả mọi việc, hiện tại thì hay rồi, toàn bộ phản phệ đều trút cả lên thân thể hắn.
Takahashi Masao lúc này cũng đã đoán ra được, Địa Sát Giải Ngưu Thuật đã bị người ta phá giải.
Trong lòng mang theo không hiểu, là ai lại có bản lĩnh phá giải được Địa Sát Giải Ngưu Thuật, phải biết, cho dù có tinh thông thuật pháp phong thủy, muốn tìm ra đầy đủ chính xác bảy mươi hai phương vị địa sát thì cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Sato Kenji xuất thân là âm dương sư trẻ tuổi nhất, ưu tú nhất trong đám nhị đại đệ tử Cửu Cúc Nhất Lưu, lúc trước hắn vì để bày ra bố cục Địa Sát Giải Ngưu Thuật, đã phải dùng tới năm ngày, mới có thể tính toán đầy đủ bảy mươi hai phương vị địa sát quanh hai thạch ngưu kia.
Vì thế có thể thấy muốn tìm ra được bảy mươi phương vị địa sát là việc khó khăn đến mức nào?
Muốn phá giải Địa Sát Giải Ngưu Thuật, phải theo thứ tự lần lượt của bảy mươi hai phương vị địa sát, sau đó chính xác tìm ra bảy mươi hai phương vị địa sát, nếu ở trong đó có chút sai lầm sẽ uổng công, người phá giải bố cục còn sẽ bị địa sát khí xung chiếu lên thân thể.
Takahashi Masao nếu biết, Lý Thừa Phong chỉ dùng không quá nửa giờ, đã theo thứ tự lần lượt của bảy mươi hai phương vị địa sát, tìm ra vị trí chính xác bảy mươi hai phương vị địa sát, mà còn không cần dùng tới Tam Hợp La Bàn, hoàn toàn dựa vào tay để bấm quẻ.
Nếu là như thế có thể trực tiếp bay thẳng về Nhật bản, từ đó trở đi không bao giờ dám bước vào cương vực Hoa Hạ, chứ đừng nói gì tới việc kết thù với Lý Thừa Phong.
Takahashi Masao muốn đưa Sato Kenji tới bệnh viện, thế nhưng phát hiện đã muộn, hắn đã triệt để mất đi dấu hiệu sinh mệnh.
Hắn liền quỳ trên đất, nhìn thi thể Sato Kenji mà khóc lóc thảm thiết.
"Kenji-san, anh trai ngươi hai hôm nữa sẽ tới Thanh Châu này, ngươi không thể chết, nếu như ngươi chết, ta làm sao giải thích với anh trai ngươi."
Takahashi Masao khóc rất thương tâm, hắn không thể tiếp nhận được hiện thực rằng Sato Kenji đã bị phản phệ chết thảm, bọn họ ở trong lãnh thổ Hoa Hạ từng phá huỷ rất nhiều thế cục phong thuỷ thượng thừa, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế mà lần này lại bị phản phệ đến mức mất cả tính mạng.
Đáng sợ hơn là, đối phương chết thảm như vậy, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, trên người Sato Kenji còn quỷ dị xuất hiện bảy mươi hai vết dao đâm, mỗi một miệng vết thương lộ ra, đều đang bay ra một đoàn hắc sát khí đen kịt, từ từ tiêu tán vào trong không khí.
Takahashi Masao bị dọa đến mức ngồi phịch xuống đất, trong ánh mắt chỉ toàn là vẻ kinh hãi.
Trong lòng hắn thầm thề nhất định phải tự tay báo thù cho Sato Kenji.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=38]
Mà lúc này ở phía Lý Thừa Phong, hắn lại đi vòng quanh hai tượng thạch ngưu mấy vòng, trên thân thể thạch ngưu hiện tại đã ngừng rỉ máu, thế nhưng vẫn còn sót lại một số vết nứt nhỏ.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, theo thời gian trôi qua, hai đầu thạch ngưu này sẽ từ từ hấp thụ thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, rất nhanh có thể tu bổ lại vết nứt trên thân thể bọn chúng.
Thanh âm kêu rống thê thảm lúc ban đầu, lúc này cũng đã biến mất, cảnh vật xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Sau khi làm xong hết mọi thứ thì mặt trời cũng đã lặn, Lý Thừa Phong rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Một số thôn dân vẫn còn có chút không yên tâm, lo lắng hỏi: "Lý tiên sinh, việc như vậy là được rồi sao, thôn chúng tôi có còn chết người không?"
"Chắc là không đâu!" Lý Thừa Phong thuận miệng trả lời, đột nhiên nghĩ tới điều gì lại tiếp tục nói: "Mấy ngày tới đây, mọi người tốt nhất là phân công cắt cử người canh giữ hai đầu thạch ngưu này, nếu như tôi đoán không sai, hai tên âm dương sư Nhật Bản kia, nhất định sẽ quay trở lại."
Lý Thừa Phong còn không biết, tên âm dương sư bày ra thủ đoạn kia đã bị phản phệ chết thảm.
Thôn dân nghe đến đây đều gật đầu, đám người thương lượng một chút, quyết định không phân ngày đêm, sắp xếp người thay phiên nhau bảo vệ hai đầu thạch ngưu này, bảo đảm tuyệt đối không để thạch ngưu xảy ra chuyện.
Lý Thừa Phong vừa mới trợ giúp Thạch Ngưu Thôn giải quyết vấn đề lớn, cứu vớt toàn bộ dân chúng Thạch Ngưu Thôn, khiến cho ai nấy đều mặt mày biết ơn mà nhìn hắn.
Một đám thôn dân lập tức vây quanh hắn ngàn lần cảm tạ, còn nhiệt tình mời hắn về nhà dùng cơm, đặc biệt là người phụ nữ trung niên kia, cố gắng ôm cánh tay hắn kéo bằng được về nhà.
Lý Thừa Phong tỏ ra rất bất lực, làm nghề phong thủy là như vậy, đi đến đâu cũng được người ta tôn kính, trợ giúp khổ chủ giải quyết vấn đề, luôn được tiếp đón thịnh tình khó lòng từ chối.
May thay Vương Bân lúc này đã đứng ra giúp hắn giải vây, hướng người phụ nữ trung niên kia nói: "Nhị thẩm à, đây là bạn học của con, cho dù có ăn cơm, cũng là nên về nhà con ăn cơm trước."
"Sao có thể về nhà con, tiểu tử thối này, mau buông tay ra!"
Người phụ nữ trung niên sau một hồi giằng co thì tỏ ra rất bất lực, trên mặt liền lộ ra nụ cười chất phác, đành phải buông tay Lý Thừa Phong.
Trong ánh mắt cung kính của đám thôn dân, Lý Thừa Phong liền đi theo Vương Bân hướng trong thôn đi.
Thôn trang ban nãy vốn còn đang gà gáy chó sủa, hiện tại lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Hai người vừa đi bộ vừa trò chuyện, rất nhanh liền đi tới nhà Vương Bân.
Sau khi vào trong nhà, hắn trước tiên cùng cha mẹ Vương Bân hàn huyên xã giao, lại đặt bổ phẩm mua cho hai người bọn họ lên trên bàn.
Cha mẹ Vương Bân cũng là người nhà quê thật thà chất phác, cười hề hề nói: "Đứa nhỏ này, tới thì tới chơi thôi, còn mua sắm lỉnh kỉnh cái gì chứ!"
"Thẩm thẩm thúc thúc, đã khá lâu rồi con không có tới thăm hai người, cho nên mới cố ý mua chút thuốc bổ cho hai người, đây cũng là chuyện con nên làm mà."
Mẹ Vương Bân nấu đầy một bàn thức ăn, thế nhưng không cho Lý Thừa Phong và Vương Bân uống rượu, theo như lời của người lớn, trẻ con mới lớn không thể uống rượu.
Bữa cơm này thật là ấm cúng, khiến cho Lý Thừa Phong cảm nhận hơi ấm gia đình, hắn lúc này cũng nghĩ tới gia gia, từ khi mở lại Tùy Duyên Đường, hắn cũng chưa có dịp quay trở về thăm nom lão.
Đợi mấy hôm nữa rảnh rỗi, hắn nhất định phải quay trở về một chuyến thăm gia gia.
Ăn cơm xong, Lý Thừa Phong liền cùng Vương Bân tới phòng ngủ của hắn, Vương Bân lúc này mới cười hề hề hỏi: "Nói đi, cậu tìm tôi chuyện gì?"
"Cậu nói lời gì vậy, tôi không có chuyện gì thì không thể tới chơi với cậu sao?"
"Thôi đi, nếu cậu không có chuyện, chắc chắn sẽ không tới tìm tôi."
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì cười cười, liền nói ra mục đích chuyến đi lần này cho Vương Bân.
Sau khi biết được Lý Thừa Phong muốn tìm xác quạ trụi lông, cùng xác dơi chết đói, Vương Bân trên mặt đầy vẻ nghi hoặc hỏi: "Cậu tìm những thứ này là để làm gì?"
"Hại người!"
Vương Bân nghe đến đây mặt mày có chút ngây dại, trong lòng rất không hiểu, quạ trụi lông, cùng dơi chết đói, chẳng qua chỉ là thi thể động vật bình thường, làm sao có thể dùng để hại người?
Hắn sống đã lớn đến như vậy, chuyện này vẫn là lần đầu nghe nói tới.
Trong bụng nghĩ thầm, lẽ nào người bạn này của hắn là đang muốn nghiên cứu virus gì?
Loại chuyện như vậy là vi phạm pháp luật, nói gì hắn cũng không thể làm, liền vội vàng khuyên bảo Lý Thừa Phong từ bỏ suy nghĩ này đi.
Lý Thừa Phong thở dài một hơi, rồi nói ra ý định thi triển cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài, dạy dỗ tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim cho hắn biết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận