Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 35: Quạ khóc tang, chuột dọn nhà

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:42:58
Dù sao đi chăng nữa, đối phương cũng là trưởng thôn Thạch Ngưu Thôn, Lý Thừa Phong có thể không cho hắn thể diện, thế nhưng Vương Bân lại không thể không cho hắn thể diện, xét cho cùng hắn vẫn là người dân sống ở thôn này.

Vương Bân vội vàng tiến lên giải thích với trưởng thôn, từ chuyện thạch ngưu chảy máu, cùng những việc xảy ra gần đây trong thôn, rất có thể là có liên quan tới hai con thạch ngưu này, một lời nói cho Vương Hỷ Lai biết.

Hắn còn nhấn mạnh nói: "Gà vịt trâu bò trong thôn chúng ta lăn ra chết, rất có thể là do hai người tới từ Nhật Bản kia làm ra, là bọn chúng sau khi không mua được liền giở thủ đoạn đối với thạch ngưu này."

"Từ đó mới dẫn đến chuyện trong thôn chúng ta lục súc bất an, gia trạch bất ổn."

"Bạn học của tôi xuất thân là một phong thủy sư, hắn nói là bản thân có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề này."

Vương Hỷ Lai trước tiên liếc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới Lý Thừa Phong, thời điểm nghe thấy hai người đến từ Nhật Bản, trên mặt hắn rõ ràng là có chút hoảng hốt, sau đó mặt mày nghiêm túc nói: "Làm gì có người Nhật Bản nào, cậu đừng có nói bậy, tôi từ trước đến nay không nhìn thấy người Nhật Bản nào đến thôn ta cả."

"Trưởng thôn, ông đã quên rồi sao, nửa tháng trước có hai người tới từ Nhật Bản đi đến thôn chúng ta, muốn hỏi mua hai con thạch ngưu này."

"Đích thân tôi còn dẫn hai người bọn họ tới nhà ông mà."

Vương Bân lộ ra vẻ nghi hoặc, mới chỉ qua tầm nửa tháng, thế mà trưởng thôn đã quên hai người Nhật Bản đó rồi sao, sao trí nhớ của hắn lại kém đến như vậy chứ?

Mắt thấy Vương Bân nói rõ sự tình ngày hôm đó như vậy, Vương Hỷ Lai trừng mắt nhìn hắn, biết chuyện hai người Nhật Bản đi tới thôn đã không thể giấu giếm được nữa, đành phải nói bằng giọng quan trường: "Xác thực ngày hôm đó đúng là có hai người Nhật Bản đi tới thôn chúng ta muốn hỏi mua hai đầu thạch ngưu này, thế nhưng tôi nhất quyết không bán cho hai người bọn họ."

"Hai con thạch ngưu này, chính là bảo bối của thôn chúng ta, bất kể hai người bọn họ có trả bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ cự tuyệt không bán."

Đám thôn dân đang đứng vây quanh bên cạnh đều gật đầu cho là phải, cho dù có trả bao nhiêu tiền thì cũng không bán hai con thạch ngưu này.

Lý Thừa Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt của Vương Hỷ Lai, phát hiện thời điểm hắn nói chuyện, hai mắt không ngừng chớp chớp, điều này có thể suy đoán rõ ràng là hắn đang nói dối.

Khóe miệng Lý Thừa Phong khẽ mỉm cười, rất hiếu kỳ hỏi: "Vị trưởng thôn này, ngài có xác định bản thân không đồng ý bán thạch ngưu cho hai người Nhật Bản đó không?"

"Cho dù ngài không đồng ý bán hai đầu thạch ngưu này, ước chừng ngài cũng đã đạt thành một loại thỏa thuận gì đó với bọn họ."

"Nói bậy!" Vương Hỷ Lai lộ ra ánh mắt tràn đầy sát khí đối mặt với Lý Thừa Phong, tâm tình rõ ràng là đang có chút hoảng loạn, giọng điệu vô cùng tức giận nói.

"Đây là sự tình nội bộ của thôn chúng ta, liên quan gì tới người ngoài như cậu, một kẻ ngoại lai, tốt nhất là cậu đừng quản chuyện bao đồng."

"Nếu cậu còn dám nói bậy nữa, vậy thì tôi khiến cậu không thể bước ra khỏi thôn này."

Đối mặt với lời nói uy hiếp của Vương Hỷ Lai, Lý Thừa Phong lập tức có chút sợ hãi, xét cho cùng nơi này là địa bàn quản lý của người ta, nếu hắn không xử lý khéo có khi sẽ thật sự bị đánh.

Thế nhưng một lời này của Lý Thừa Phong, đã khiến cho đám thôn dân đang vây quanh lập tức nhận ra được Vương Hỷ Lai đang nói dối, cho dù hắn không bán đi thạch ngưu, thì chắc chắn cũng đã đạt thành thỏa thuận gì đó với hai người Nhật Bản kia rồi.

Thế nhưng cho dù biết hắn đang nói dối, thì cũng không một ai dám đứng ra chỉ trích hắn.

Cuối cùng vẫn là lão nhân kia lúc này bước ra, trên khuôn mặt già nua của lão còn đang mang theo một chút bi thương xen lẫn phẫn nộ.

"Vương Hỷ Lai, anh nói thật cho mọi người có mặt ở đây biết, anh đã tự ý bán thạch ngưu đi rồi, hay là đã đáp ứng điều kiện gì của bọn họ?"

"Nếu anh không đáp ứng, vậy thì tại sao bọn họ lại dám động tay động chân thủ với thạch ngưu."

"Việc này liên quan tới tính mạng hơn hai nghìn người đang sinh sống trong thôn chúng ta, anh tốt nhất nói thật cho tôi cùng mọi người có mặt ở đây biết đi."

Đám thôn dân đang đứng vây quanh bên cạnh cũng đều dõi mắt nhìn về phía Vương Hỷ Lai, chờ đợi hắn nói ra câu trả lời.

Mắt thấy sự tình đã đi tới mức này, Vương Hỷ Lai cũng không thèm giấu giếm nữa, lộ ra bộ dáng cực kỳ ngang ngược nói: "Chẳng qua chỉ là hai hòn đá nát mà thôi, tôi muốn bán thì bán, lẽ nào không được sao, việc này cũng không hề phạm pháp."

"Hai hòn đá nát này, thế mà tôi bán được hơn một trăm năm mươi vạn tệ a, các người nói xem có đáng không?"

"Nếu như sử dụng số tiền này xây sửa cầu cùng lát đường nhựa cho thôn chúng ta, việc này không phải là tốt sao!"

Rất nhiều thôn dân sau khi nghe thấy con số năm trăm năm mươi vạn tệ thì hai mắt đều sáng rỡ, nghĩ tới một trăm năm mươi vạn này, rất có thể là đã bị Vương Hỷ Lai sớm chiếm làm của riêng, ai nấy đều tỏ ra tức giận vô cùng.

Nửa tháng trước, hai người Nhật Bản đi vào trong thôn tìm gặp Vương Hỷ Lai, bọn họ trực tiếp nói rõ ý định muốn mua lại hai đầu thạch ngưu, trước tiên hai người kia ra cái giá hai vạn tệ, nhưng ngay lập tức bị Vương Hỷ Lai từ chối.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=35]


Hai người Nhật Bản cũng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nâng giá dần lên, cuối cùng con số tăng lên một trăm năm mươi vạn.

Hai bức tượng đá mà có bán được với giá một trăm năm mươi vạn, bất kỳ ai sau khi nghe xong cũng sẽ phải động lòng.

Vương Hỷ Lai cũng biết, hai bức tượng thạch ngưu này là tài sản chung của toàn thôn, nếu như thạch ngưu bị người ta kéo đi, thôn dân chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vì thế, hắn liền nói ra nỗi lo lắng trong lòng.

Kỳ lạ là, hai người Nhật Bản sau khi biết được nguyên nhân, liền đơn giản thương lượng một chút, sau đó hai người kia đưa ra quyết định, thạch ngưu bọn họ vẫn sẽ mua, nhưng sẽ không trực tiếp kéo đi, bọn họ chỉ cần quyền sở hữu thạch ngưu mà thôi.

Cứ như vậy Vương Hỷ Lai lấy được số tiền một trăm năm mươi vạn tệ, hai bên ký kết hợp đồng mua bán, ban đầu hắn không muốn nói chuyện này với ai, muốn chiếm đoạt một trăm năm mươi vạn tệ kia làm của riêng.

Không ngờ, sau khi bán được hai đầu thạch ngưu kia, trong thôn lại xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ đến như vậy.

Lão nhân sau khi nghe xong thì rất tức giận, nghiến răng quát một câu: "Vương Hỷ Lai, ngươi quá là mê muội rồi, hai tượng thạch ngưu này là thần linh bảo hộ toàn bộ thôn trang chúng ta, tại sao ngươi lại có thể đồng ý bán chúng."

"Tôi là trưởng thôn, tôi muốn bán thì bán, lão quản được sao?"

Vương Hỷ Lai lộ ra dáng vẻ cực kỳ ngang ngược, căn bản là không thèm để lão nhân và đám thôn dân đang đứng vây quanh vào mắt.

Thôn dân vây quanh bên cạnh cũng chỉ dám giận trong lòng mà không dám nói, duy chỉ có lão nhân kia còn đang tức giận chỉ trích Vương Hỷ Lai.

Ngay lúc này, bầu trời không xa bỗng vang lên thanh âm quạ kêu, chính xác là một đàn quạ khoảng năm sáu mươi con, đang từ từ bay vào trong thôn, đậu chi chít trên một cái cây, kêu lên quang quác vô cùng ầm ĩ.

Rất nhiều thôn dân còn đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm đàn quạ, thì bỗng nhiên một thôn dân trong đám lại kinh ngạc hô to: "Ối, mọi người nhanh nhìn, nhiều chuột quá."

Tiếp đó lại có một đàn, là một đàn chuột đang từ trong thôn chạy ra, nhiều con chuột lớn đang ngậm trong miệng chuột con, chúng chạy rất nhanh, như thể là đang muốn chạy trốn khỏi phạm vi thôn này.

Kỳ lạ hơn nữa là, có một con chuột còn đang chạy bỗng nhiên ngã lăn ra đất, nằm trên đất giãy giãy vài cái, sau đó liền bất động, triệt để mất đi sinh mệnh.

Đám chuột liền chạy thẳng một đường tới đồng ruộng, rất nhanh sau đó biến mất không còn dấu vết.

Vương Bân cùng đám thôn dân đang đứng vây quanh bên cạnh đều bị cảnh tượng này dọa sợ.

"Đây, đây là đang có chuyện gì vậy, sao lại có nhiều chuột đến thế?"

"Đám quạ này sao lại bay vào trong thôn chúng ta?"

Nhìn đàn quạ còn đang đậu trên cành cây kêu lên ầm ĩ, cùng với lũ chuột mới từ trong thôn chạy ra, Lý Thừa Phong liền nhíu chặt chân mày.

"Quạ khóc tang, chuột dọn nhà, điềm báo đại hung, là điềm báo đại hung thật rồi."

Loài quạ rất kỳ lạ, chúng sẽ không bao giờ bén mảng tới khu vực có nhiều người sinh sống, mà chỉ sống ở khu vực hoang vắng chết chóc như nghĩa địa, khu hỏa táng hay là những nơi có âm khí tương đối nặng.

Nếu những nơi có nhiều người sinh sống bay vào một đàn quạ, vậy thì thôn trang này tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra đại sự, ở trong phong thủy học thuật, thì hiện tượng này được gọi là quạ khóc tang.

Con người đều rất ghét chuột, thế nhưng cũng phải nói chuột là loài động vật đầy linh tính, có thể sớm dự cảm được một số nguy hiểm và thiên tai tự nhiên sắp sửa xảy ra, chuột nếu cảm thấy nguy hiểm đến gần liền chạy ra khỏi hang, dẫn theo đàn chuột dọn nhà, trong phong thủy học thuật gọi hiện tượng này là chuột dọn nhà.

Nếu có một đàn chuột điên cuồng chạy khỏi một thôn trang, vậy thì thôn này chắc chắn sắp sửa xảy ra vấn đề lớn.

Hiện tại Thạch Ngưu Thôn này đồng thời gặp phải hai loại hiện tượng quạ khóc tang và chuột dọn nhà, có thể thấy thôn trang này sắp xảy ra kiếp nạn cực kỳ kinh khủng.

Nếu như không sớm giải quyết vấn đề phong thủy ở thôn này, vậy thì toàn bộ người dân sinh sống trong thôn đều sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Thôn dân vây quanh ở bên cạnh, sau khi nghe tới đây đều tỏ ra rất sợ hãi, Vương Hỷ Lai đứng ở một bên thì lại vô cùng tức giận, hắn liền đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Thừa Phong, trong thanh âm tràn đầy đe dọa: "Tiểu tử nhà ngươi lại bắt đầu yêu ngôn hoặc chúng, nói bậy nói bạ, ta sẽ lập tức báo cảnh sát tới bắt ngươi."

"Tôi không hề yêu ngôn hoặc chúng, những lời tôi nói đều là sự thật."

Bình Luận

0 Thảo luận