Lão nhân rút từ trong người tẩu thuốc ra, gõ gõ hai cái xuống đất, rồi lấy ra gói vải nhỏ đựng sợi thuốc lá, từ bên trong bốc ra một nhúm sợi thuốc lá cho vào trong tẩu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, nhả ra một làn khói đục, hứng thú kể lại chuyện xưa.
"Những loại sự tình như thế này, ta cũng chỉ là nghe được các bậc cao lão đời trước kể lại, hai trằm năm trước, thôn chúng ta không gọi là Thạch Ngưu Thôn, mà được gọi là Hạ Hà Thôn."
"Lúc đó thôn của chúng ta vô cùng nghèo khó, bữa đói bữa no, nuôi con gì thì chết con nấy, là một vùng quê nghèo nổi tiếng trong khu vực mười dặm quanh đây."
"Cũng vì thế mà phụ nữ ở trong mười thôn tám làng xung quanh vùng này, đều không muốn gả về thôn chúng ta."
"Về sau thôn chúng ta bàn nhau mời tới một vị phong thủy sư, người đó tự xưng là truyền nhân của Tam Nguyên Nhất Phái Long Môn Bát Cục, hắn nói thôn chúng ta xây trên vị trí Địa Hình, rồi bảo cả thôn này mau thu dọn dời đi."
Thời điểm Lý Thừa Phong nghe thấy cái tên Tam Nguyên Nhất Phái Long Môn Bát Cục, trong lòng không khỏi thầm có chút kinh hãi.
Tam Nguyên Nhất Phái Long Môn Bát Cục, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Đường, ở trong dòng thời gian lịch sử cũng là một môn phái phong thủy vô cùng nổi tiếng, chủ yếu theo hầu cùng phục vụ hoàng tộc nhà Đường, Long Môn Bát Cục Tiên Thiên Quan Thủy Pháp, đến nay vẫn còn lưu truyền uy danh.
Vương Bân cũng ngồi ở một bên lắng nghe rất chăm chú, lão nhân từ từ hít một hơi từ trong tẩu thuốc rồi tiếp tục chậm rãi kể lại.
Ban đầu người trong thôn đều không muốn dời đi, không ai lại muốn rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn mà mình đã từng sống mấy chục năm.
Phong thủy sư đó cũng bấm quẻ một cái, nói rằng nơi này Địa Hình sắp tới, thiên kiếp đã chuẩn bị giáng xuống, bảo người dân trong thôn chúng ta nội trong ba ngày phải gấp rút rời đi, nếu không thì sẽ đại họa lâm đầu.
Lúc đó, không một ai tin lời phong thủy sư kia, thôn dân căn bản là không để bụng tới sự tình dạng này.
Ai mà ngờ được, mưa lớn liên tục suốt ba ngày, đêm khuya bỗng nhiên xuất hiện một trận lũ lớn ập tới, cuốn sạch cả Hạ Hà Thôn vào trong biển nước.
May thay phong thủy sư kia đã không rời đi quá xa, nửa đêm hắn liền chạy tới Hạ Hà Thôn, đánh thức tất cả thôn dân, sơ tán tất cả chạy lên nơi có địa hình cao ráo từ sớm, người dân trong thôn mới thoát được tai kiếp.
Về sau Hạ Hà Thôn chính tại nơi này xây dựng lại một thôn trang, phong thủy sư cũng cho người điêu khắc hai tôn thạch ngưu, rồi đặt ở phía đông đầu thôn.
Hắn lại cho người trồng một cây ngô đồng bên cạnh, nói là để cho hai đầu thạch ngưu có chỗ hóng mát che mưa.
Phong thủy sư sau khi làm xong hết mọi thứ, liền rời khỏi Hạ Hà Thôn, trước khi rời đi còn để lại một câu, nói rằng hai con thạch ngưu này, chính là thế cục phong thuỷ thượng thừa Song Ngưu Hoán Canh do đích thân hắn bố trí bày ra, hiện tại cơ duyên còn chưa tới, đợi cho đến khi cơ duyên tới thì sẽ có thể bảo vệ thôn dân nơi đây an cư lạc nghiệp.
Thôn dân nơi này sau khi nghe xong cũng không hiểu cơ duyên chưa tới là gì, càng không hề để bụng tới chuyện này, vẫn tiếp tục sống một cuộc đời nghèo khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=33]
Mãi đến hai năm sau, trong một ngày tuyết rơi lả tả, trời lạnh đất đông, có một lão phụ nhân dẫn theo một hài tử còn rất nhỏ, chết cóng ở bên cạnh hai con thạch ngưu.
Từ đó về sau, mỗi buổi sáng sớm, rất nhiều thôn dân đều có thể nghe thấy thanh âm bò mẹ và bê non vang lên từ phía đông thôn.
Nghe thấy thanh âm bò rống kia, thôn dân cứ tưởng bò nhà ai xổng chuồng chạy mất, liền chạy đến đầu thôn phía đông tìm kiếm, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy xuất hiện một con bò nào.
Về sau thôn dân mới phát hiện ra, thanh âm bò rống kia, lại là do hai đầu thạch ngưu phát ra.
Thôn dân nơi đây đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thạch ngưu sao lại có thể kêu được, bọn hắn còn tưởng đã gặp phải yêu quái.
Lúc này, có vài thôn dân liền nhớ tới phong thuỷ thượng thừa Song Ngưu Hoán Canh mà phong thủy sư kia đã nói, chẳng phải ngụ ý rằng đây chính là cơ duyên đã tới sao?
Từ đó về sau, thôn dân sau nghe thấy thanh âm thạch ngưu phát ra, liền ra đồng làm việc, ngày qua ngày, năm qua năm, thu hoạch mùa màng càng ngày càng tiến triển tốt.
Từ đó về sau, trong thôn cũng đã có những biến hóa rất lớn, gặp phải năm đại hạn, đất nứt nghìn dặm, đến một hạt lúa cũng không thu hoạch được.
Mấy thôn trang xung quanh đều bị hạn hán không có lấy một giọt mưa, duy chỉ có Thạch Ngưu Thôn vẫn mưa thuận gió hoà, người giàu trong thôn cũng càng ngày càng nhiều, còn có rất nhiều người đỗ đạt làm quan.
Lúc này thôn dân Thạch Ngưu Thôn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phong thủy sư kia chắc chắn không phải là người thường.
Để tỏ lòng thành kính đối với vị phong thủy sư đó, nhiều thôn dân trong thôn liền đề nghị đổi tên Hạ Hà Thôn thành Thạch Ngưu Thôn.
Lão nhân sau khi kể xong, lại gõ gõ tẩu thuốc, cười hề hề đứng dậy chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Vương Bân cho đến thời khắc này vẫn là còn chút không dám tin, mặt mày nghi hoặc hỏi: "Lục gia, hai đầu thạch ngưu này thật sẽ kêu sao?"
"Đúng là như vậy!"
"Từ khi còn nhỏ ta còn từng tự tai nghe thấy chúng kêu qua, chỉ là không hiểu sao bây giờ cũng không thể nghe thấy tiếng chúng kêu nữa."
Lão nhân vừa nói, trong lòng vừa có chút tiếc nuối, sau đó liền vác nông cụ lên chuẩn bị rời đi, giọng điệu cực kỳ hòa nhã nói với Lý Thừa Phong và Vương Bân: "Hai đứa cứ thong thả chơi ở đây, ta phải về nhà ăn cơm rồi."
Vương Bân mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong, cùng lão nhân chuẩn bị rời đi, trong lòng khó mà tin nổi, thạch ngưu sao lại có thể kêu được?
Nếu xét theo khía cạnh khoa học hiện đại, thạch ngưu căn bản là không thể phát ra âm thanh, vậy thì tiếng bò rống làm sao có thể phát ra được, điều này thực sự quá là không phù hợp với giải thích của khoa học, làm đảo lộn kiến thức vật lý mà hắn từng học.
Nhìn theo bóng lưng lão nhân từ từ rời đi, Vương Bân vội vàng hỏi: "Lục gia, thời điểm còn nhỏ người thật sự nghe thấy tiếng hai đầu thạch ngưu kia kêu sao?"
"Đương nhiên là nghe thấy, còn không chỉ một lần." Lão nhân không quay đầu, chỉ thuận miệng trả lời.
Lời nói tiếp theo của Vương Bân, lại khiến cho lão nhân phải dừng bước: "Lục gia à, huynh đệ của con, hắn vừa mới nói là khi nãy cũng nghe thấy tiếng thạch ngưu kêu đó."
Lão nhân nghe đến đây liền quay đầu nhìn lại, mang theo ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Lý Thừa Phong, giọng điệu cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Tiểu huynh đệ, cậu, cậu cho đến bây giờ vẫn còn nghe thấy tiếng thạch ngưu kêu sao?"
"Vâng!" Lý Thừa Phong lập tức gật đầu, quay sang nhìn vào hai đầu thạch ngưu bên cạnh, hai đầu thạch ngưu lúc này vẫn còn đang kêu, hắn liền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiếng kêu, à không, phải là tiếng rống của hai đầu thạch ngưu này, dường như là đang rất thống khổ."
"Nếu như tôi không có đoán sai thì thôn trang của các người hiện tại lục súc bất an, gia trạch bất ổn, khẳng định là có liên quan tới thế cục phong thủy Song Ngưu Hoán Canh ở nơi này."
"Hẳn là có người đã làm ra thủ đoạn gì đó với thế cục phong thủy này a."
Lão nhân nghe đến đây thì kích động gật đầu, thời điểm trong thôn liên tiếp xảy ra chuyện, lão đã từng nghi ngờ rằng thế cục phong thủy trong thôn gặp vấn đề, liền nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình với trưởng thôn.
Thế nhưng trưởng thôn căn bản là không tin, còn nói lão đang truyền bá mê tín dị đoạn.
Hiện tại nghe được Lý Thừa Phong nói ra những lời như vậy, lão nhân như nhìn thấy được cứu tinh, lão có chút không thể tin nổi hỏi lại: "Ý cậu là có người đã giở trò động chạm đối với thế cục phong thủy nơi này?"
"Không sai!"
"Gần đây, trong thôn các người có người lạ nào ghé thăm không?"
Lão nhân liền suy nghĩ một lúc, sau đó lại lắc lắc đầu, bình thường ngoài thời điểm ra đồng làm việc thì lão chỉ quay trở về nhà ăn cơm rồi nằm ngủ, dù có có người lạ đi vào trong thôn thì cũng chưa chắc lão đã biết.
Vương Bân đứng ở bên cạnh giật mình nói: "Nửa tháng trước, hình như là có hai người Nhật Bản tới thôn của chúng ta, hai người Nhật Bản đó hình như là tìm gặp thôn trưởng, nói là muốn bỏ tiền mua hai con thạch ngưu này."
"Thôn trưởng sau khi nghe xong cũng không đồng ý bán cho cho bọn họ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận