Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 32: Phong thuỷ thượng thừa - Song Ngưu Hoán Canh

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:41:54
Lý Thừa Phong mặt mày có chút nghi hoặc, thanh âm hai con bò kia kêu vang như thế, sao Vương Bân lại có thể không nghe thấy?

Hắn lại quay đầu nhìn về phía đông thôn trang, sắc mặt nghiêm túc nói: "Hai con bò kia rống lên, chính là từ phía đó vang lên, cậu hãy vểnh tai lên nghe cho kỹ."

Vương Bân cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nhìn qua biểu cảm của Lý Thừa Phong, dường như hắn cũng không nói đùa với mình, bèn vểnh tai chăm chú lắng nghe.

Hắn sau khi nghe một lúc lâu, dù có cố gắng thế nào thì cũng chỉ nghe thấy thanh âm gà gáy chó sủa, nào có tiếng bò rống nào, hết sức khó hiểu hỏi: "Thừa Phong, cậu có nghe nhầm rồi chăng, làm gì có tiếng bò rống nào quanh đây, tôi chỉ nghe thấy tiếng gà kêu chó sủa thôi."

"Tôi không thể nghe nhầm được, thật sự là có hai con bò đang kêu rống kia kìa, tôi còn có thể nghe ra, thanh âm này là của một con bò già và một con non, hình như còn mang theo khiếp sợ và hoảng hốt."

Lý Thừa Phong tin tưởng vào hai lỗ tai của mình, hắn chắc chắn bản thân không hề nghe nhầm, đích thật là có hai con bò đang không ngừng rống lên ở phía đông thôn, âm thanh này vô cùng chói tai.

Hắn cũng không hiểu, vì sao Vương Bân lại không nghe thấy.

Có lẽ là do hắn đã khai mở Thiên Nhãn, cho nên hắn có thể thông qua thất khiếu mà nhìn thấy được thứ người bình thường không cách nào nhìn thấy, nghe được âm thanh mà người bình thường không cách nào nghe được.

Ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên đi ngang qua hai người, Vương Bân vội vàng bước tới, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Nhị thẩm, thẩm có nghe thấy tiếng con bò nào đang kêu không?"

"Làm gì có tiếng con bò nào, ta chỉ nghe thấy tiếng gà với tiếng chó thôi."

Vương Bân nghe đến đây liền nở ra nụ cười, quay sang nhìn Lý Thừa Phong, cười ha hả nói: "Ha ha, chắc chắn là cậu đã nghe nhầm rồi, thôi, mặc kệ đi, đừng có quan tâm làm gì."

"Đi thôi, chúng ta mau trở về nhà, rồi làm vài chén."

Lý Thừa Phong lại lắc lắc đầu, lúc này hắn chợt nhận ra, âm thanh này thật sự chỉ có một mình hắn nghe thấy, còn những người khác trong thôn căn bản là không thể nghe thấy.

Hắn lại quay đâu nhìn về phía đông thôn, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bân tử, cậu tin tôi đi, tôi thật sự nghe thấy tiếng bò rống, chính là từ phía đông thôn vang tới."

"Hiện tại, tôi muốn đi qua nơi đó xem thử một chút, có được không?"

Lý Thừa Phong đã bị thanh âm của hai con bò đang rống thu hút, hắn nhất định phải tìm hiểu cho rõ rốt cuộc thanh âm phát ra này là như thế nào.

Vương Bân nhìn thấy Lý Thừa Phong tỏ ra kiên quyết như vậy, đành phải dẫn đường cho hắn hướng phía đông thôn mà đi.

Khoảng năm sáu phút sau, hai người liền đi tới được đầu thôn phía đông, khoảng cách với thanh âm bò rống cũng càng lúc càng gần.

Đầu thôn phía đông là một mảnh ruộng đồng, tầm nhìn vô cùng rộng mở, vừa nhìn một cái là có thể thấy nơi này căn bản chẳng có con bò to con bò nhỏ nào.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=32]


Vương Bân cười hề hề nói: "Thấy chưa, làm gì có con bò nào quanh đây chứ, trâu bò trong thôn chúng tôi đã sớm chết sạch từ lâu rồi."

Lý Thừa Phong cũng đầy vẻ nghi hoặc, nơi này ngay đến cả một con bò hắn cũng không nhìn thấy, thế mà thanh âm bò rống kia vẫn còn đang không ngừng vang vọng bên tai, việc này rốt cuộc là như thế nào?

Hắn liền lần theo thanh âm bò rống tiếp tục đi về phía trước, Vương Bân nhìn thấy vậy cũng đành bất lực rảo bước theo sau.

Không qua bao lâu, bên cạnh một cây ngô đồng, Lý Thừa Phong liền nhìn thấy một con bò già được điêu khắc bằng đá xanh, cùng với một con bê non cũng được điêu khắc bằng đá xanh ở bên cạnh.

Thanh âm bò rống chính là phát ra từ hai pho tượng được khắc bằng đá xanh này, hai đầu thạch ngưu này mỗi lần kêu lên, liền tỏa ra hắc sát khí cực kỳ nồng đậm.

Vương Bân nhìn thấy hai đầu thạch ngưu, lại dùng giọng điệu đùa cợt nói: "Thừa Phong, cậu đừng có nói với tôi, tiếng bò rống kia chính là từ hai đầu thạch ngưu này phát ra chứ?"

"Cậu đoán không sai, tiếng bò rống nãy giờ chính là do hai đầu thạch ngưu này phát ra!"

"Cậu đừng có đùa với tôi, thạch ngưu này làm sao có thể kêu được?"

"Tôi cũng không đùa với cậu, tôi nói toàn là lời thật."

Lý Thừa Phong liền đi tới bên hai đầu thạch ngưu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thạch ngưu kia.

Hai đầu thạch ngưu này được điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhìn qua trông giống y như thật.

Hai đầu thạch ngưu lúc này đang ngẩng đầu, há mồm hướng về phía thôn trang, tựa như là đang kêu gọi, phía sau là một mảnh ruộng đồng, bên cạnh còn có một cây ngô đồng.

Lý Thừa Phong vừa mới nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng thầm kinh thán, căn cứ vào phương hướng và động tác bày trí của thạch ngưu, hắn ngay lập tức đã nhận ra đây không phải tượng đá thông thường, mà là một dạng thế cục phong thủy, hắn liền thuận miệng nói: "Tôi không hề nhìn nhầm thì hai đầu thạch ngưu này hẳn là thế cục phong thủy thượng thừa, Song Ngưu Hoán Canh."

"Vả lại, nó còn là thế cục phong thuỳ thượng thừa đã có phong thủy linh thể."

"Cậu đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ ở đây nữa, mau nhanh đi về nhà tôi uống rượu, đợi thêm chút nữa thức ăn sẽ bị nguội hết."

Vương Bân vẫn không hề tin tưởng những lời mà Lý Thừa Phong từng nói, thứ này chỉ là hai pho tượng điêu khắc bằng đá xanh thôi, sao lại có thể liên quan tới thế cục phong thủy, lại còn là thế cục phong thuỷ thượng thừa Song Ngưu Hoán Canh gì đó nữa, đúng là hành nghề mãi thì cái gì cũng có thể bịa ra.

Trong mắt Vương Bân, phong thủy gì đó cũng chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, không thể thật sự tồn tại, hắn lại càng không tin hai đầu thạch ngưu trước mắt kia, sẽ là thế cục phong thủy gì chứ?

Ngay tại thời điểm Vương Bân và Lý Thừa Phong còn đang nói chuyện, có một lão nhân tuổi ngoài sáu mươi, lưng vác theo nông cụ vô tình đi ngang qua con đường bên cạnh.

Lão nhân từ đằng xa đã nghe thấy bốn chữ Song Ngưu Hoán Canh, lão liền lập tức dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Thừa Phong, hiếu kỳ hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, cậu làm sao lại có thể biết được hai con thạch ngưu này chính là thế cục phong thủy thượng thừa Song Ngưu Hoán Canh?"

"Lão bá, tiểu bối xuất thân là một phong thủy sư, tinh thông một chút kỳ môn phong thủy, tự nhiên là có thể nhận ra thế cục phong thủy nơi này."

Lão đầu nghe đến đây thì rất kinh ngạc, nhìn lại Lý Thừa Phong, hắn tuổi còn trẻ như vậy, vậy mà đã là một phong thủy sư, còn có thể nhìn sơ qua mà nhận ra thế cục phong thủy nơi này, lão vẫn còn chút không dám tin.

"Một phong thủy sư lại trẻ tuổi như vậy, lão phu còn là lần đầu gặp được."

Vương Bân cũng lộ ra vẻ tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn vốn cho rằng thằng bạn mình chỉ là đang hồ ngôn loạn ngữ, không ngờ những lời mà Lý Thừa Phong nói ra lại là sự thật, hai con thạch ngưu này, thật là thế cục phong thủy Song Ngưu Hoán Canh gì đó sao?

Sự tình về thế cục phong thủy nơi này, đa số lớp thanh niên trẻ tuổi trong thôn đều không một ai biết đến, cho dù có biết thì cũng sẽ không tin.

Chỉ có những người lớn tuổi trong thôn, mới biết được đầu thôn phía đông có một thế cục phong thủy tên là Song Ngưu Hoán Canh, từ xưa đến nay luôn bảo vệ an toàn cho thôn này, khiến cho nơi này quanh năm mưa thuận gió hoà, nhân đinh hưng vượng.

Vương Bân mang theo vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ hỏi: "Lục gia, hai đầu thạch ngưu này thật sự là thế cục phong thủy, còn có tên gọi là Song Ngưu Hoán Canh à?"

"Đúng là như vậy, hai đầu thạch ngưu này đã tồn tại ở nơi này khoảng chừng hơn hai trăm năm rồi."

Vừa làm xong việc đồng áng, lão nhân cũng hơi có chút mệt mỏi, liền nhân cơ hội ngồi xuống dưới gốc cây ngô đồng, kể cho Lý Thừa Phong và Vương Bân nghe sự tình về thế cục phong thủy Song Ngưu Hoán Canh ở nơi này.

Bình Luận

0 Thảo luận