Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 31: Cấm thuật dân gian - Tam Thi Cản Tài (2)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:41:39
Lý Thừa Phong mò mẫm một hồi tìm được một cái túi nilon trong thùng rác, cẩn thận lấy xác con mèo bệnh từ trong chiếc túi ban nãy ra rồi bỏ vào bên trong, rồi bắt xe bú quay trở về Tùy Duyên Đường.

Hắn không dám mang xác con mèo chết vào trong nhà, mà chỉ lén giấu xác con mèo ở bồn cây bên cạnh lề đường vị trí gần cửa.

Bởi vì trong thuật phong thủy, xác mèo bệnh chết là vật đại suy, cực âm, đại hung, chỉ cần đưa xác con mèo đến gần cửa tiệm, có thể sẽ khiến cho vận rủi đeo bám theo suốt ba năm, nặng thì hao tốn tài vận, nhẹ thì ốm đau triền miên.

Bây giờ hắn đã có trong tay “thi thứ nhất”, chính là xác mèo chết bệnh, việc kế tiếp là tìm hai thứ còn lại: xác chết con quạ trụi lông và xác con dơi bị chết đói.

Thế nhưng hai vật này lại rất khó tìm, quạ và dơi vốn đã ít thấy, mà xác chết quạ trụi lông và xác dơi chết đói thì lại càng hiếm có như lông phượng sừng lân.

Tuy nhiên, thiên ý vốn luôn rất huyền diệu, vạn sự đều có một chữ duyên. Hôm nay hắn đã vô tình gặp được xác mèo chết bệnh, thì ấy cũng chẳng phải trời định giúp hắn thi triển ra cấm thuật “Tam Thi Cản Tài” sao?

Vậy thì những thứ còn lại, ắt cũng sẽ từ từ mà đến theo cơ duyên sắp đặt sẵn.

Hắn nghĩ, nếu như ở trong thành Thanh Châu không thể tìm được xác quạ, vậy thì hắn phải đi tới nơi mà đám quạ thường xuyên tụ tập, chính là nghĩa địa hoặc nhà hỏa táng.

Dạo này Tùy Duyên Đường cũng khá là vắng khách, Lý Thừa Phong liền quyết định đi một chuyến ra ngoài tìm thử xem, vừa có thể hít thở không khí bên ngoài, vừa săn tìm dấu vết của quạ và dơi chết.

Lý Thừa Phong chợt nhớ ra một người bạn cũ thời hắn còn học đại học, Vương Bân, quê hắn ở vùng nông thôn ngoại thành Thanh Châu.

Hồi trước Lý Thừa Phong cũng từng đến nhà hắn chơi, Vương Bân còn mang theo hắn đi vào sâu trong núi bắt gà rừng, đào tổ chim, bẫy thỏ.

“Vương Bân chắc chắn biết nơi có quạ và dơi sinh sống.”

Từ khi tốt nghiệp, hai người mỗi kẻ một ngả, thường ít khi liên lạc.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=31]


Nay vừa hay gặp được dịp này, hắn quyết định liên lạc một phen, vừa có cớ hàn huyên, vừa tìm kiếm sự giúp đỡ.

Lý Thừa Phong liền gọi điện trước, nghe được Vương Bân nói đang ở nhà, liền trực tiếp bắt xe khách tiến thẳng về quê nhà của Vương Bân.

Sau khi đến nơi, xe khách dừng lại ở thị trấn Tân Trang, thuộc vùng ngoại ô thành phố Thanh Châu.

Lý Thừa Phong liền xuống xe, dọc đường còn mua thêm ít quà biếu, nào là bánh, trà, thuốc bổ, rồi bắt một chiếc xe ba bánh chạy về thôn Thạch Ngưu.

Xe vừa dừng, một luồng gió lạnh mang theo mùi tanh hôi âm u lập tức thổi đến. Lý Thừa Phong khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sâu vào phía trong thôn...

Chỉ thấy ở trên con đường làng phủ đầy một tầng hắc vụ dày đặc, từng luồng hắc sát khí cuộn trào uốn lượn giữa không trung, bao trùm cả thôn trang này.

Không chỉ đường đi vào thôn, mà ngay đến cả bầu trời trên thôn cũng chỉ toàn là một màu đen kịt, vẩn đục.

“Kỳ lạ… tại sao nơi này lại bị hắc sát khí bao phủ dày đặc đến như vậy?”

Trong lòng hắn từ từ dấy lên một tia linh cảm vô cùng bất an. Do dự một lát, hắn lại lẩm bẩm tự hỏi: “Có nên đi vào trong thôn không? Thôn trang này âm khí quá nặng, e là sẽ rước phải phiền phức quấn thân…”

Ngay lúc ấy, Vương Bân, bạn học cũ của hắn, đã đứng chờ ở đầu thôn từ sớm. Nhìn thấy Lý Thừa Phong còn đang đứng ngẩn người ngoài cổng thôn, Vương Bân vội vàng chạy ra đón, miệng haha cười lớn: “Ha ha, đến thì đến rồi, thế mà còn khách sáo mua quà làm gì!”

Lý Thừa Phong cũng cười cười chào hỏi, xách túi lên đáp: “Mấy thứ này không phải là dành cho cậu, mà là tôi mua để biếu bác trai, bác gái.”

Hai người lại vui vẻ bắt tay, một lúc sau lại tâm sự đến chuyện công việc sau khi tốt nghiệp đại học. Nhắc đến đời sống hiện tại, cả hai đồng loạt thở dài một hơi.

“Bây giờ kiếm việc khó quá.” Vương Bân than thở: “Tốt nghiệp rồi đi làm qua mấy nơi, lương lại quá thấp, thêm việc còn bị đàn anh trong công ty bắt nạt, bực quá nên tôi quay trở về quê làm ruộng.”

Thời điểm nghe được Lý Thừa Phong nói mình mở ra Tùy Duyên Đường, chuyên hành nghề xem phong thủy, đoán mệnh, giải mộng, Vương Bân liền cười đùa: “Cậu cũng ghê gớm thật đấy chứ! Nghe nói cái nghề này hái ra tiền lắm, chắc cậu cũng kiếm được một kha khá rồi chứ nhờ?”

Lý Thừa Phong khẽ nhún vai, chỉ biết cười khổ: “Kiếm thì đúng là có kiếm được một khoản, nhưng lại bị người ta lừa mất trắng hơn tám mươi vạn.”

Nói rồi, hắn liền kể hết chuyện bị tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim lừa đảo bán đồ giả. Vương Bân sau khi nghe xong liền nổi giận đùng đùng, liên tục chửi bới lũ gian thương lương tâm bị chó tha mất.

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi sâu vào trong thôn. Càng đi sâu vào bên trong, Lý Thừa Phong lại càng cảm thấy nơi này vô cùng kỳ lạ.

Hắc sát khí trong thôn này mỗi lúc một đậm hơn, nhìn qua trông giống như đang có màn khói đen mờ quấn quanh từng gốc cây ngọn cỏ.

“Hỏng rồi… mình vẫn là bước vào đây mất rồi.” Lý Thừa Phong khẽ cau mày, ánh mắt có chút nặng trĩu.

Giữa ban ngày ban mặt, thế mà trong thôn lại đang vang vọng tiếng gà kêu, chó sủa, bò rống, từng tràng thanh âm vô cùng hỗn loạn khiến trong lòng hắn tràn đầy hoảng sợ.

Lý Thừa Phong liền dừng bước, mang theo vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Bân tử, gần đây trong thôn các cậu có phải thường xuyên xảy ra những chuyện vô cùng kỳ lạ không?”

Vương Bân nghe hắn hỏi thì ngẩn người: “Sao cậu biết?”

Lý Thừa Phong đáp: “Từ lúc tôi bước vào trong thôn này, sớm đã nhìn thấy hắc sát khí bao phủ toàn bộ thôn trang, cùng với đó tiếng gà chó loạn vang, lục súc bất an, ý chỉ đây là điềm đại hung! Rốt cuộc là trong thôn này đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn một hồi, trước đó hắn còn nghĩ Lý Thừa Phong hành nghề “xem phong thủy” chỉ là giả vờ lừa cơm, hiện tại thì đã hơi tin là thật.

Hắn liền hít sâu một hơi, bắt đầu kể: “Chuyện này phải nói từ hơn nửa tháng trước, ban đầu là mấy con gà, vịt, trâu bò trong thôn tự dưng lăn đùng ra chết hàng loạt. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đã chết hơn phân nửa. Gà vịt chết hết, kế tiếp là con người. Trong mấy ngày vừa qua, những người già yếu bệnh tật đều lần lượt qua đời, còn đám thanh niên trẻ tuổi thì ngày càng trở nên yếu ớt, triệu chứng bệnh tật kèm theo không dứt.”

Nói đến đây, Vương Bân cũng ho khan vài tiếng, hiển nhiên là cơ thể hắn cũng đã bị ảnh hưởng.

“Ài, quê nhà của tôi vốn trước đây mưa thuận gió hòa, trâu bò gà vịt đầy chuồng, chẳng mấy khi có ai mắc phải bệnh tật, nhà giàu, người đỗ đạt, quan chức cũng nhiều. Thế mà chỉ mới hơn nửa tháng, người thì phá sản, kẻ thì bị bắt giam, còn lại thì bệnh hoạn khổ sở.”

Lời vừa dứt, phía trước bỗng nhiên vang lên thanh âm khóc than vô cùng bi thương, tiếp đến liền xuất hiện một đoàn người thân mặc đồ tang, tay cầm linh vị, chậm rãi đi tới.

Hai người nhìn thấy một màn này liền vội vàng tránh sang bên đường, tiếng khóc thê lương lẫn trong tiếng trống phách, cùng với tiếng gió thổi qua, mang theo âm khí lạnh đến thấu xương.

Vương Bân buông tiếng thở dài: “Đây đã là người già thứ chín trong thôn qua đời rồi…”

Lý Thừa Phong nghe đến đây thì cau mày thật chặt, hắn nói: “Lục súc không yên, nhân khí suy tán, tài vận tiêu tan, hương hỏa đoạn tuyệt, nhật dạ xuất tang…”

“Bân tử, không phải là tôi doạ sợ cậu đâu, nhưng mà thông qua những gì cậu kể lại thì tôi chắc chắn đây là điềm báo đại hung đối với quê nhà của cậu rồi! Nếu người trong thôn không nhanh chóng rời đi, e rằng chẳng mấy chốc sẽ chết sạch.”

“Rốt cuộc… thôn trang này đã gặp phải cái gì?”

Ngay khi hắn còn đang trầm ngâm, bỗng phía xa xa liền vang lên tiếng bò rống thảm thiết, tiếng bò rống này là của một con bò già và một con non, thanh âm kia mang theo vẻ thê lương đau đớn, như đang giãy giụa trước khi chết.

Lý Thừa Phong liền ngẩng đầu nhìn lại, nhìn về hướng phía đông thôn, sắc mặt nghi hoặc: “Bân tử, có phải trong thôn cậu có nhà nào đang giết bò không?”

“Tiếng bò kêu kia nghe… thật là rợn người.”

Vương Bân nghe đến đây thì lộ ra vẻ ngơ ngác sững sờ: “Giết bò gì chứ? Tôi có nghe thấy tiếng bò kêu nào đâu?”

Bình Luận

0 Thảo luận