Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 30: Cấm thuật dân gian — Tam Thi Cản Tài (1)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:41:22
Lý Thừa Phong xách túi nilon, sắc mặt âm trầm bước thẳng vào bên trong tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, vẻ mặt u ám, sát khí bốc lên tận trời. Hắn liền một đường đi thẳng tới quầy thu ngân, tìm đúng nữ nhân viên hôm trước đã bán hàng cho mình, rồi ném mạnh cái túi lên mặt bàn.

“Một đám gian thương các người! Tôi đã phải bỏ ra hơn tám mươi vạn tệ mua lư hương, chân đèn, khay quả, vậy mà tất cả lại đều là đồ giả! Lập tức hoàn tiền cho tôi!”

Nữ nhân viên kia chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, thân mặc áo vest đỏ bó sát, váy ngắn đỏ chói, gương mặt xinh đẹp nhưng lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Trước sự giận dữ của hắn, cô ta lại không hề tỏ ra hoảng hốt, ngược lại, vẫn giữ nguyên được dáng vẻ lạnh nhạt, nói năng vô cùng chậm rãi: “Thưa quý khách, tất cả sản phẩm của Thịnh Hải Hoàng Kim đều là vàng thật, bạc thật, tuyệt đối không có hàng giả. Mong quý khách đừng vu khống, ảnh hưởng đến uy tín của chúng tôi.”

“Lại còn biết nói ra hai chữ ‘uy tín’ à? Tôi mua đồ ngay tại cửa hàng này, các người thế mà lại còn dám chối à!?” Lý Thừa Phong liền đập hóa đơn lên quầy, thanh âm của hắn lạnh băng: “Đây là bằng chứng! Hiện tại tôi yêu cầu tiệm vàng các người hoàn tiền ngay lập tức!”

Thế nhưng, nữ nhân viên kia vẫn bình thản từ chối, hai người lời qua tiếng lại một hồi, cuộc cãi vã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Cả cửa hàng lúc này bắt đầu xôn xao, nhiều khách hàng và quản lý cửa hàng là Hàn Lệ Lệ, đều tiến lại gần nhìn xem tình huống.

Khách hàng tới đây mua vàng vốn rất thận trọng, nghe nói có người mua phải hàng giả, ai nấy đều nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.

Mắt thấy đám người đang dần dần vây kín lại, Lý Thừa Phong lập tức nhấc lư hương lên, miệng nói lớn: “Các vị! Đây chính là lư hương bằng vàng mà tôi đã mua ở cửa hàng này hai ngày trước. Bên ngoài chỉ là mạ một lớp vàng mỏng dính, bên trong toàn là đồng thau! Đây rõ ràng là một tiệm vàng đội lốt lừa đảo! Xin mọi người đừng có mắc bẫy!”

Một vài vị khách liền tò mò liền đưa tay nhận lấy đồ vật trong túi nilon, sau đó lại kiểm tra thật kỹ, vừa nhìn thì đã biết là đồ mạ vàng, tất cả đều phẫn nộ mắng lớn: “Thịnh Hải Hoàng Kim bán hàng giả!”

“Thật là quá đáng!”

Thậm chí còn có người bỏ trang sức mới định mua xuống, lập tức quay lưng định rời đi.

Hàn Lệ Lệ, chính là nữ quản lý tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, nãy giờ vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười ôn hoà, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo xen lẫn tự tin, hiển nhiên là đã quen xử lý loại chuyện này.

“Thưa quý khách, xin anh đừng làm tổn hại tới thanh danh của Thịnh Hải Hoàng Kim chúng tôi. Thịnh Hải Hoàng Kim chúng tôi là sản nghiệp có chủ quản là tập đoàn Thịnh Hải, từ trước đến nay luôn lấy chữ tín làm gốc rễ, tuyệt đối không hề có chuyện mua bán hàng giả!”

Lý Thừa Phong còn đang nổi giận, hắn liền chỉ thẳng tay vào đống đồ đang đặt trên quầy, gằn giọng quát: “Không hề mua bán giao dịch hàng giả sao? Vậy mấy thứ này là cái gì!? Các người không phải định nói chúng là vàng thật chứ!?”

Mấy vị khách đến đây mua hàng đứng bên cạnh cũng bắt đầu chất vấn, thanh âm càng lúc càng trở nên gay gắt: “Cô mau giải thích đi!”

“Rõ ràng là hàng mạ vàng còn chối cho bằng được!”

Lý Thừa Phong nhìn thấy đám người đứng về phía mình, trong lòng thầm hả dạ.

Hàn Lệ Lệ vẫn bình tĩnh mỉm cười, giọng điệu cao ngạo mà dẻo quẹo: “Đúng, những vật này quả thực do vị tiên sinh này mua tại tiệm vàng chúng tôi hai ngày trước. Thời điểm giao hàng, chúng tôi đã cho tiên sinh đây kiểm tra thật kỹ, sau khi xác nhận tất cả đều là vàng ròng 999 liền hoàn tất giao dịch. Hai ngày sau, vị tiên sinh này lại mang đồ về đòi hoàn tiền, nói đây là hàng giả. Các vị thử nghĩ xem, nếu là các vị, các vị có chấp nhận hoàn tiền không?”

Lời vừa dứt, đám khách mua hàng xung quanh đều trở nên im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=30]

Đồ thì cũng đã mua hai ngày rồi, hiện tại lại mang tới đòi hoàn tiền, vậy thì chẳng khác nào lừa đảo.

Lý Thừa Phong vội vàng phân trần: “Không phải như vậy! Tôi cho đến hôm nay mới phát hiện những vật này là hàng giả! Hai ngày trước tôi thực sự không biết!”

Hàn Lệ Lệ nghe đến đây liền nhếch môi cười mỉa, giọng điệu sắc lẻm đáp: “Anh đừng cố giải thích nữa, ai có mặt ở đây cũng đều đã hiểu cả rồi. Anh mua hàng thật, sau đó làm ra một bộ đồ giả, rồi lại mang tới đây đòi tiền! Chiêu này xưa lắm rồi, chỉ lừa được trẻ con mà thôi!”

Dưới sự dẫn dắt khéo léo của cô ta, đám người xung quanh lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt hướng về phía Lý Thừa Phong.

“Đồ lừa đảo vô liêm sỉ!”

“Thế mà lại dám giấu hàng thật đem hàng giả tới đòi tiền!”

“Mau báo cảnh sát đi! Phải bắt hắn lại!”

“Đúng rồi, báo cảnh sát!”

Ban đầu đám người còn đứng về phía hắn, thế nhưng hiện tại lại quay ngoắt đứng về phía tiệm vàng, đủ để thấy Hàn Lệ Lệ này mồm mép lợi hại đến mức nào.

Cô ta còn đang nở ra nụ cười đắc ý, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ vẻ khinh thường. Loại chuyện thế này, cô ta đã xử lý không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần khách rời khỏi cửa hàng, nếu như muốn quay lại hoàn tiền, tuyệt đối là chuyện không thể.

Lý Thừa Phong hiện tại đã hiểu ra, hắn sớm đã mắc bẫy, hiện tại cho dù hắn có nói gì cũng chỉ là vô ích.

“Thủ đoạn thật là cao tay…”

Lý Thừa Phong nghiến răng nghiến lợi, nghẹn một bụng tức giận, nhưng lại vô kế khả thi.

Bỏ ra tám mươi vạn tệ mua được một đống đồ giả, lại còn bị người ta vu khống là kẻ lừa đảo đổi trắng thay đen, thật đúng là nuốt hận mà không nói được lời nào!

Hàn Lệ Lệ liền nhân cơ hội đó, làm ra dáng vẻ chính nghĩa, lập tức nói lớn: “Thưa các vị khách quý, toàn bộ sản phẩm của Thịnh Hải Hoàng Kim chúng tôi, tất cả đều là vàng thật, tuyệt đối không có hàng giả. Nếu ai mua phải đồ giả ở đây, tôi sẽ cam đoan đền lại gấp mười!”

Đám khách mua vàng nghe đến đây liền vỗ tay rào rào, nhiều người hăng hái hùa theo: “Chủ tiệm vàng tốt bụng quá!”

“Mau gọi cảnh sát bắt tên lừa đảo này lại đi!”

Hàn Lệ Lệ bèn tỏ ra bao dung: “Thôi, dù sao người này cũng chưa lừa được ai, Thịnh Hải Hoàng Kim chúng tôi cũng chẳng mất mát gì, báo cảnh sát làm gì cho thêm rắc rối, cứ coi như Thịnh Hả Hoàng Kim chúng tôi cho người này một cơ hội làm người."

"Hy vọng lần sau anh đừng có tái phạm, nếu không, nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị.”

“Hôm nay, nể mặt các vị khách quý có mặt ở đây, tôi sẽ tha cho anh một lần. Anh mau di đi, và đừng bao giờ quay trở lại nơi này thêm một lần nào nữa.”

Khách hàng lập tức vỗ tay tán thưởng, nhiều người còn ngợi khen Hàn Lệ Lệ là người “lương thiện, độ lượng”.

Lý Thừa Phong tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng đành phải cắn răng nuốt hận. Hắn biết, nếu như hắn còn ngoan cố ở lại, nhẹ thì bị bảo vệ đánh đuổi một trận, nặng thì bị công an tạm giam vì tội “lừa đảo".

“Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.”

Hắn chỉ đành quay lưng bỏ đi, cay đắng bước ra khỏi tiệm vàng, sắc mặt đen kịt như tro than.

Tám mươi vạn bị lừa, lại còn bị mang tiếng là kẻ lừa đảo, nỗi nhục ngày hôm nay hắn khó mà có thể nuốt nổi!

Thịnh Hải Hoàng Kim này quả là cao tay, toàn là một lũ giả nhân giả nghĩa, lừa dối con mắt thiên hạ mà vẫn được khen ngợi là người tốt.

Hắn biết, cho dù hắn có báo cảnh sát cũng chỉ là vô ích. Không bằng chứng, lại đã trôi qua hai ngày, ngược lại, chính hắn lại còn có thể bị điều tra nếu như bị bên kia tố giác ngược.

Nếu là người khác, ắt hẳn cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì sau lưng Thịnh Hải Hoàng Kim là tập đoàn Thịnh Hải, một trong mười doanh nghiệp lớn nhất Thanh Châu.

Thế nhưng Lý Thừa Phong không phải là người như thế, thân là phong thủy sư Kỳ Môn nhất mạch, hắn tuyệt đôi sẽ không chịu để cho đám gian thương kia cười vào mặt!

Càng nghĩ càng tức, ngọn lửa phẫn nộ lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Tay xách theo túi nilon, hắn lững thững đi dọc đường, cho đến khi hắn đi ngang qua một thùng rác, ánh mắt hắn liền dừng lại.

Bên cạnh thùng rác lúc này, đang nằm co ro một con mèo chết. Con mèo này gầy trơ xương, lông đã rụng ra từng mảng, rõ ràng là bị bệnh mà chết, là một xác mèo hoang bộ dáng thê thảm.

Hắn chỉ khẽ thở dài một hơi: “Tội nghiệp quá… chú mèo nhỏ đáng thương.”

Vừa mới bước đi được vài bước, Lý Thừa Phong bỗng nhiên đứng khựng lại.

Hai mắt hắn lập tức lóe sáng, quay đầu nhìn lại xác con mèo.

Trong đầu hắn lúc này liền hiện lên một loại pháp thuật cổ xưa, chính là “Tam Thi Cản Tài.”

Tam Thi Cản Tài là một loại thuật pháp phong thủy dân gian, được dùng để ngăn chặn vận tài lộc của người khác, từ lâu đã bị thất truyền, và đã bị xem là cấm thuật tuyệt đối.

Muốn thi triển được loại cấm thuật này, trước tiên phải tìm cho đủ ba xác chết, vì thế nó có hai chữ “Tam Thi” trong tên.

Thế nhưng việc này vô cùng khó, ba xác chết đó phải bao gồm thứ nhất, chính là mèo bệnh chết. Thứ hai, quạ trụi lông chết. Thứ ba, dơi chết vì đói.

Ba loại xác chết ấy, tuy không phải là đại hung vật gì, nhưng tất cả lại đều là đại suy vật, âm khí cực nặng, vận rủi cực lớn.

Lý Thừa Phong liền cúi xuống, nhặt xác mèo lên, đặt vào trong túi, miệng lẩm bẩm: “Các ngươi đã bất nhân, vậy thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.”

“Ta sẽ cho các ngươi biết, muốn lừa ta thì sẽ phải trả một cái giá như thế nào!”

Vốn hắn không muốn sử dụng thuật phong thủy để hại người, thế nhưng hết lần này đến lần khác, hắn toàn bị ép đến cùng đường.

Lũ gian thương ấy đáng bị trừng phạt!

Cho dù hắn có phải gánh chịu thiên phạt, hắn cũng không thể tha cho đám người kia!

Ánh mắt Lý Thừa Phong trở nên lạnh như băng, ý niệm trong đầu đã định sẵn: “Mình sẽ thi triển cấm thuật dân gian, Tam Thi Cản Tài, để cho một đám Thịnh Hải Hoàng Kim kia nếm mùi tuyệt vận, tuyệt tài!”

Bình Luận

0 Thảo luận