Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 3: Phá huỷ Liên Bồng Bão Tử Huyệt

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:29:14
Khi ấy, gia gia của Lý Thừa Phong mới hơn mười tuổi, từ sớm đã làm hạ nhân ở trong nhà Trần Đình Hải, công việc chính là chăn ngựa, vì vậy mới quen biết Lý Kim Sơn, lúc ấy đang bị nhốt ở bên trong chuồng ngựa.

Thời gian dần dần trôi qua, hai người trở thành tri kỷ khác thế hệ, Lý Kim Sơn đem hết nỗi bất hạnh của bản thân kể lại cho gia gia Lý Thừa Phong nghe. Gia gia Lý Thừa Phong sau khi nghe được cảnh ngộ của Lý Kim Sơn thì tỏ ra rất cảm thông, thường lén mang đồ ăn ngon trong nhà đem cho hắn.

Càng ngày quan hệ của hai người càng trở nên thân thiết, Lý Kim Sơn liền thu nhận làm đệ tử, đặt pháp danh là Lý Thiên Thành, rồi đem toàn bộ bản lĩnh sở học phong thủy, bí thuật truyền dạy lại cho Lý Thiên Thành.

Từ lời kể của Lý Thiên Thành, Lý Kim Sơn mới biết rõ Trần Đình Hải chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì, bề ngoài tuy là phú thương, nhưng thực chất lại là ác bá một phương, thường xuyên giở trò ức hiếp nam nữ, xem mạng người như cỏ rác, ác hành đầy thân.

Điều đó khiến cho Lý Kim Sơn vô cùng hối hận, hối hận vì đã giúp một kẻ tội ác tày trời điểm ra phong thủy bảo địa, khó trách thiên phạt lại có thể đến nhanh như vậy.

Hai mươi năm trôi qua, bảy người con trai của Trần Đình Hải, kẻ thì trở thành sĩ quan Quốc Quân, người thì lại cưới được thiên kim tiểu thư gia tộc hào môn, thế lực nhà họ Trần cũng từ đó mà ngày càng trở nên lớn mạnh.

Trần Đình Hải lúc này lại càng thêm đắc thế ngông cuồng, có thể nói là vua chúa một vùng của Khâm Châu.

Lý Thiên Thành từng nuôi ngựa cho nhà họ Trần nhiều năm, vậy mà một xu tiền công cũng chẳng nhận được, đợi cho đến khi đi đòi lương còn bị người sai sử hạ nhân đánh một trận thừa sống thiếu chết. Uất ức trong lòng, đem chuyện này kể lại cho Lý Kim Sơn.

Trong lúc kể, Lý Thiên Thành còn thuật lại không biết bao nhiêu chuyện Trần Đình Hải mấy năm qua ức hiếp bá tánh, coi mạng người như cỏ rác.

Nghe đến đây, Lý Kim Sơn nổi giận đùng đùng, nghiêm giọng nói: “Thành nhi, ta muốn con giúp ta làm một việc, con có dám làm không?”

“Sư phụ, chỉ cần không phải chuyện trái với luân thường đạo lý, thì không có việc gì mà con không dám làm!”

“Rất tốt. Ta muốn con đi phá đi thế cục Liên Bồng Bão Tử Huyệt của tổ phần nhà Trần Đình Hải.”

“Vâng!”

Tuổi trẻ vô úy, Lý Thiên Thành liền đáp lại ngay mà không có chút do dự, một là vì hắn muốn báo thù cho sư phụ, hai là để trừ hại cho bá tánh Khâm Châu.

Mắt thấy Lý Thiên Thành đồng ý, Lý Kim Sơn tỏ ra vô cùng vui mừng, bèn truyền thụ lại pháp môn phá huyệt lại cho hắn.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=3]


“Thành nhi, con phải nghe cho kỹ, tuyệt đối không được khinh suất.”

“Muốn phá giải thế cục Liên Bồng Bão Tử Huyệt, chắc chắn phải chờ đến đêm trăng tròn, trước khi mặt trời lặn, con hãy đến trước mộ huyệt song thân nhà họ Trần, nằm phục phía sau gò mộ mà chờ.”

"Thời điểm minh nguyệt vừa lên, con sẽ nhìn thấy được trên đỉnh mộ mọc ra một đài sen vàng, rồi từ trong đài sen ấy nhảy ra bảy đứa trẻ, chúng sẽ vây quanh mộ, miệng gọi ‘gia gia, nãi nãi!’”

“Kế đó, từ bên trong gò mộ sẽ bò ra một đôi lão phu phụ, cùng bảy đứa trẻ kia nô đùa vui cười.”

“Lúc ấy con cũng đừng có hoảng sợ, mà hãy chờ đúng thời cơ, chạy đến bên trên đỉnh mộ, nắm lấy phần gốc đài sen kia, nhổ bật cả rễ của nó lên, rồi quay lưng bỏ chạy, nhớ kỹ, con tuyệt đối không được ngoái đầu nhìn lại!”

Lý Thiên Thành sau khi nghe xong, vừa tỏ ra tò mò vừa có chút nghi ngờ: “Sư phụ, nếu lỡ như… con ngoái đầu nhìn lại thì sao?”

“Vậy thì con sẽ bị dọa chết tại chỗ.”

Tuy hắn đã từng tu luyện kỳ môn phong thủy cùng vô số bí thuật mấy năm, nhưng lại chưa từng trải qua thực chiến, sau khi nghe sư phụ nói ra loại sự tình quỷ dị như thế, hắn vẫn là cảm thấy bán tín bán nghi.

Lý Kim Sơn tuy hai mắt đã mù, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi do dự trong lòng đồ đệ, liền bật cười nói: “Thành nhi, tối nay chính là đêm trăng tròn, đến lúc đó con sẽ biết, lời của vi sư là thật hay là giả.”

“Vâng, con hiểu rồi!”

Lý Thiên Thành liền làm đúng theo lời dặn của sư phụ mình, hắn liền dò dám đi đến sau gò mộ song thân họ Trần từ sớm, ẩn mình chờ đợi.

Phải nói rằng Lý Thiên Thành quả là một người rất gan dạ, đợi mãi mà không thấy có chút động tĩnh gì, vậy mà lại ngủ quên sau gò mộ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một luồng âm phong lạnh buốt thổi qua, khiến hắn giật mình tỉnh giấc. Ngẩng đầu nhìn lên, trăng tròn lúc này đã treo cao, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy đài sen, càng không thấy bảy đứa trẻ nào nhảy ra.

Lý Thiên Thành liền lẩm bẩm: “Chắc sư phụ lại bốc phét rồi, mai mình phải lý luận cho ra lẽ!”

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, điều kỳ dị rốt cuộc cũng đã xảy ra.

Ánh trăng chiếu xuống gò mộ, quầng sáng lúc này lại có chút dao động, một đài sen vàng đang chậm rãi trồi lên từ trên đỉnh mộ, trên đài xuất hiện bảy đứa trẻ nhỏ bằng ngón tay cái.

Chúng liền nhảy khỏi đài, vừa mới chạm chân xuống đất liền hóa thành bảy đứa trẻ con bình thường, vui vẻ chạy quanh gò mộ, miệng gọi không ngừng: “Gia gia, nãi nãi! Ra chơi với bọn con đi!”

“Ha ha!”

“Đợi chút thôi, chúng ta sẽ ra ngay đây!”

Dù cho lá gan có lớn đến đâu, Lý Thiên Thành lúc này cũng cảm giác rùng mình lạnh sống lưng, bởi vì hắn nghe thấy được từng tràng thanh âm phát ra đang ngay dưới chân mình!

Chỉ thấy một ông lão và một bà lão mặc cổ phục hoa lệ đang từ trong huyệt mộ bò ra, trên mặt nở ra nụ cười hiền hòa, cùng với bảy đứa trẻ kia nô đùa giữa ánh trăng.

Cảnh tượng kia thế mà lại giống hệt như trong lời sư phụ từng miêu tả, quả thực đúng là không sai chút nào.

Lý Thiên Thành liền nín thở, không dám có chút sơ suất nào, chờ đợi đúng vào thời điểm đám trẻ và cặp lão phu phụ còn đang mải chơi đùa, liền nhẹ nhàng bò lên đỉnh mộ, một tay chộp lấy gốc đài sen vàng, dốc hết sức nhổ bật rễ đài sen lên khỏi đất!

Sau đó hắn liền vội vàng quay lưng bỏ chạy!

Ngay tức khắc, âm phong cuộn lên ầm ầm, phía sau vang lên từng tràng thanh âm trẻ con khóc thét, cùng với tiếng rít già nua gào rống thảm thiết: “Trả lại phong thủy linh căn của ta!”

“Dám phá bảo huyệt phong thủy nhà họ Trần, ta muốn ngươi phải đền mạng!”

Lý Thiên Thành lúc này đã sợ hãi đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cố gắng chạy bán sống bán chết. Nhưng vì tò mò, mà trong lúc chạy trốn, hắn đã lỡ không kìm được mà quay đầu nhìn lại, và hắn nhìn thấy được đôi lão phu phụ kia cùng bảy đứa trẻ, mặt mũi lúc này đã biến thành bộ dáng vặn vẹo dữ tợn, đang bay lơ lửng trong không trung đuổi theo hắn!

Sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, hắn liền quay đầu chạy thục mạng, chạy mãi cho đến khi rời khỏi phạm vi Liên Bồng Bão Tử Huyệt, thì tiếng gió rít và tiếng gào thét mới dần dần tan biến.

Lý Thiên Thành một đường chạy thẳng về chuồng ngựa, vừa thở hổn hển vừa kể lại tất cả mọi chuyện cho Lý Kim Sơn nghe. Thời điểm biết được hắn đã quay đầu nhìn lại, Lý Kim Sơn vẫn không khỏi kinh ngạc: “Tiểu tử, lá gan của con đúng là to bằng trời!”

Sau khi nghe được tin Liên Bồng Bão Tử Huyệt đã bị phá, Lý Kim Sơn cười lớn ha hả, tiếng cười vang rền đến mức khiến cho vài con ngựa cái trong chuồng hoảng loạn hí vang.

Tâm nguyện hiện tại đã hoàn thành, ngay đêm hôm ấy, Lý Thiên Thành liền cõng theo sư phụ rời khỏi nhà họ Trần.

Chỉ trong vòng không đầy nửa tháng sau, bảo huyệt phong thủy Liên Bồng Bão Tử đã bị phá, nhà họ Trần ngay lập tức gặp phải kiếp nạn diệt tộc, bầu trời mây đen nổi sấm, nhà tan cửa nát, dòng dõi tuyệt diệt.

Bình Luận

0 Thảo luận