Thời điểm Diệp Mộng Dao lái xe đưa Lý Thừa Phong một đường đi thẳng đến bệnh viện, hắn vẫn còn đang ngủ say như chết ở hàng ghế phía sau, hơi thở đều đặn như trẻ con.
Diệp Cô Thành nhìn hắn ngủ, cũng không nỡ đánh thức, chỉ cùng Diệp Vô Song và Diệp Mộng Dao đứng ở bên cạnh lặng lẽ chờ đợi.
Nhân lúc ấy, Diệp Mộng Dao liền đem toàn bộ sự tình mà Lương Đại Cường cùng đám người công nhân kể lại, tường thuật lại kỹ càng cho cha và tiểu cô nghe một lượt.
Diệp Cô Thành sau khi nghe xong thì kinh hãi đến ngây người, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ cho rằng đó chỉ là một đám người mang tư tưởng mê tín dị đoan, nào ngờ bản thân chỉ sau một đêm đã khỏi bệnh, hắn cho dù có muốn không tin cũng không thể không tin.
Trái lại, Diệp Vô Song vẫn ôm theo một bụng nghi ngờ, ở trong mắt cô, tên Lý Thừa Phong này chỉ là một tên ăn mày bịp bợm, một tên lừa bịp may mắn trúng số.
Diệp Cô Thành nhìn Lý Thừa Phong vẫn còn đang ngủ trong xe, trầm giọng nói với hai cô gái: “Cậu ấy là ân nhân tái tạo của Diệp gia ta. Từ nay về sau, cậu ấy phải được xem như thượng khách của Diệp gia ta, cho dù cậu ấy tuổi còn trẻ, nhưng đã tinh thông Kỳ Môn phong thủy thuật pháp, tuyệt đối chỉ được kết giao, không được đắc tội! Hai đứa đã nghe rõ chưa?”
Diệp Mộng Dao ngay lập tức gật đầu, thái độ của cô đối với Lý Thừa Phong đã hoàn toàn thay đổi, không còn một chút dáng vẻ lạnh nhạt, cao ngạo như lúc đầu.
Đặc biệt là khi chính mắt cô nhìn thấy hắn thi triển “Súc Dương Chú”, khiến cho Diệp Vô Danh mất đi năng lực của nam nhân, cô lại càng khâm phục đến mức coi hắn như thần tượng.
Diệp Vô Song thì chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng tràn đầy cảm giác khinh thường: “Chỉ là một tên bịp rách rưới mà cũng xứng làm thượng khách của Diệp gia sao? Nằm mơ đi! Mình nhất định phải tìm cơ hội vạch trần những trò lừa đảo của hắn, để cho ca ca và Mộng Dao nhìn thấy rõ bộ mặt thật của hắn!”
Thời điểm ba người còn đang trò chuyện bên ngoài, cửa xe đột nhiên mở ra.
Lý Thừa Phong lười biếng ngáp dài một cái, sau đó liền vươn vai, bước thẳng xuống xe.
Diệp Cô Thành nhìn thấy hắn tỉnh dậy thì mỉm cười bước tới, mang theo vẻ mặt tràn đầy biết ơn: “Lý tiên sinh, lần này may mà nhờ có cậu mà Diệp gia mới có thể thoát được một kiếp. Đại ân không lời nào cảm tạ nổi, nếu có điều gì cần nhờ vả, mong cậu cứ nói ra…”
Hắn còn chưa kịp nói dứt câu, Lý Thừa Phong đã xua tay cắt lời: “Tôi chỉ làm việc lấy tiền, ông không cần cảm ơn, hiện tại tôi còn có việc khác, xin cáo từ.”
Hắn vốn không muốn dính dáng quá sâu với Diệp gia, ở trong mắt hắn, đây chỉ là một vụ trao đổi làm ăn, tôi làm việc cho người, xong việc thì người trả đủ tiền, tôi lập tức rời đi, từ nay không còn qua lại gì nữa, đó mới chính là kết cục tốt nhất.
Cây hoè mọc trên mộ phần đã được dời đi, Diệp Cô Thành cùng Diệp Vô Song cũng đã khỏe mạnh, chuyện này coi như kết thúc trọn vẹn đôi đường.
Diệp Cô Thành nghe hắn nói đến đây thì có chút lúng túng, nhưng cũng không tỏ ra tức giận, chỉ thở dài tiếc nuối: “Haizz…”
Hắn đang nhớ lại lần đầu Lý Thừa Phong đi đến Diệp gia, bị muội muội mình mắng chửi là ăn mày rồi đuổi đi, thanh niên này chắc là vẫn còn để bụng.
Mắt thấy Lý Thừa Phong định rời đi, hắn lập tức dặn dò: “Mộng Dao, con tiễn Lý tiên sinh quay trở về đi.”
“Vâng.”
Lý Thừa Phong cũng không từ chối, trước khi lên xe, hắn liền quay đầu lại nói: “Diệp tiên sinh, có một chuyện này tôi cần phải nhắc nhở ông.”
“Xin Lý tiên sinh cứ nói.”
“Diệp gia các người bị bệnh, chính là do tổ phần bị người ta động tay động chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=29]
Kẻ đó chắc chắn cũng là một phong thủy sư thực lực cao cường, và hắn có lẽ cũng đã biết cây hoè kia đã bị tôi dời đi, người đó nhất định sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng, vì thế cho nên… các người phải cẩn thận.”
Diệp Cô Thành nghe đến đây thì gật đầu, trầm giọng nói lời cảm ơn, đưa mắt nhìn theo chiếc xe dần khuất, hắn liền nhíu mày, vẻ mặt có chút nặng trĩu.
Đứng ở bên cạnh, Diệp Vô Song chỉ khẽ hừ lạnh, nói với vẻ khinh bỉ: “Ca, hắn chỉ là một tên lừa đảo, cái gì mà ‘tổ phần bị người ta động tay động chân’, toàn là lời bịa đặt! Ca, ca đừng để bị hắn lừa. Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, mà lại khiến cho Mộng Dao mê muội đến như vậy!”
Diệp Cô Thành khẽ cau mày, nghiêm giọng quát: “Tiểu muội, ta biết muội có thành kiến với Lý tiên sinh, nhưng cũng nên bỏ đi. Nếu phong thủy sư kia thật sự tìm tới, chúng ta chỉ có thể nhờ cậy vào Lý tiên sinh ra tay đối phó.”
“Không đời nào! Muội vừa mới nhìn thấy hắn là đã thấy ngứa mắt. Nếu thật có người dám tới gây rối, muội sẽ mời phó hội trưởng Hiệp hội Huyền Thuật Hồ Nham Tùng đích thân ra mặt!”
Diệp Cô Thành đến bây giờ chỉ biết bất lực lắc đầu, khóe môi hắn nở ra nụ cười vô cùng chua chát.
“Lại là Hồ đại sư kia…”
Nghĩ đến người từng bị hắn xem là ‘chân nhân’, hắn chỉ biết tự giễu cười khổ, cũng chỉ bởi vì hai mắt mình mù lòa khi xưa, cho nên không thể phân biệt được rõ thật giả.
Diệp Mộng Dao liền đưa Lý Thừa Phong về đến Tùy Duyên Đường, vừa mới dừng xe đã thành tâm nói cảm ơn: “Thật sự là rất cảm ơn anh, nếu như không có anh, Diệp gia chúng tôi...”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lý Thừa Phong lại tự ý cắt ngang: “Không cần nói lời cảm ơn, chúng ta chỉ là giao dịch làm ăn, cô nhớ chuyển nốt số tiền còn lại. Và trên hết là, đừng nói với bất kỳ ai, rằng người di dời cái cây hoè kia chính là tôi, đặc biệt, cô không được để Diệp Vô Danh biết.”
“Được rồi…” Diệp Mộng Dao khẽ đáp, vừa mới định nói thêm, thì hắn đã đẩy ra cửa xe, bước xuống đi thẳng, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Diệp Mộng Dao nhìn theo bóng hắn một đường đi vào Tùy Duyên Đường, đôi mắt thoáng có chút buồn, đập tay hai cái lên vô lăng, nghiến răng: “Đồ đáng ghét! Thật là đồ nam nhân thẳng đuột, ngu ngốc! Một đại mỹ nữ như tôi muốn nói lời cảm động, vậy mà hắn lại chỉ quan tâm đến tiền! Thật là khó chịu chết đi được!”
Nói đến đây, cô mang theo một bụng tức tối mở ra màn hình điện thoại, trực tiếp chuyển thêm cho hắn hai mươi vạn, rồi đạp ga phóng xe rời đi.
Lý Thừa Phong mở cửa bước vào bên trong Tùy Duyên Đường, vừa định thắp một nén hương cảm tạ tổ sư gia, thì vừa mới nhìn lên, đã đứng sững tại chỗ.
Bức họa tổ sư gia được treo trên tường, hai mắt trợn trừng trừng, khoé môi mím chặt, sắc mặt âm trầm, rõ ràng là đang cực kỳ phẫn nộ!
Lý Thừa Phong hơi có chút giật mình, vội vàng rút ra ba nén hương thượng hạng, sau đó đốt lên, cắm vào bên trong lư hương.
Nhưng khi hắn vừa mới cắm xong, ba nén hương vẫn còn đang bốc cháy bỗng nhiên tắt phụt!
Khói hương lập tức tan biến, ngọn hương theo đó tắt ngấm...
Tổ sư gia không nhận hương hỏa của hắn!
Đây là điềm đại hung!
Lý Thừa Phong hoảng sợ quỳ sụp xuống, thanh âm run run: “Tổ sư gia… ngươi làm sao vậy? Có phải đồ nhi lại chọc giận người rồi không? Nếu như đồ nhi làm sai chuyện gì, xin người cứ việc nói rõ, con nhất định sẽ sửa!”
Hắn lại khấu đầu liên tục, nói năng cực kỳ khẩn thiết. Một lát sau, nét mặt trên bức họa dần trở nên dịu lại, ba nén hương trong lư hương bỗng nhiên bốc cháy trở lại, khói xanh cũng theo đó mà uốn lượn bay lên.
Lý Thừa Phong lúc này mới thở phào một hơi: “May quá…”
Hắn vừa mới định uống ngụm nước cho hoàn hồn, thì...
Thanh âm của của tổ sư gia lại đột ngột vang lên: “Ngu xuẩn! Có biết vì sao ta nổi giận không!?”
Lý Thừa Phong suýt chút nữa đánh rơi cả cốc nước, mặt mày lập tức tái mét, lắc đầu lia lịa: “Không… đồ nhi không biết…”
Bức họa cất lên giọng điệu lạnh lẽo như hàn băng: “Bởi vì tiểu tử nhà ngươi bị lừa rồi! Cái ‘bộ đồ lễ làm bằng vàng’ mà ngươi mua cho ta, tất cả toàn là đồ giả!”
“Phụt!” Lý Thừa Phong nghe đến đây suýt chút nữa thì sặc nước.
“Trời ơi…!”
Tổ sư gia vẫn còn chưa nguôi giận: “Môn hạ Kỳ Môn mà lại có đệ tử ngu ngốc đến mức không nhận ra vàng thật vàng giả, đúng thật là mất hết mặt mũi của bổn môn!”
Nói đến đây, nét mặt trên bức hoạ lại trở lại bình thường.
Lý Thừa Phong lúc này mới hiểu ra tất cả nguyên nhân, hắn liền chạy lại bàn thờ, nhìn kỹ lư hương, chân đèn, khay quả, bề ngoài vẫn là một màu vàng óng ánh, thế nhưng cắn thử không hề để lại dấu răng.
“Không xong rồi…” Hắn liền vội vàng cầm dao, cạo mạnh trên bề mặt lư hương.
Chẳng mấy chốc, lớp vàng mỏng được mạ bên trên bong tróc ra, bên dưới lộ ra màu vàng nhạt pha chút đỏ của đồng thau!
Lý Thừa Phong giận dữ đến mức sôi máu, toàn thân khẽ run lên vì bực bội: “Tám mươi vạn! Bỏ ra tám mươi vạn tệ mà toàn là… đồ mạ vàng!? Đúng là lũ khốn lừa đảo!!”
Hắn liền gom lại toàn bộ lư hương, chân đèn, khay quả, bỏ vào trong túi nilon, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mình chắc chắn hông thể để yên chuyện này! Hiện tại phải tới tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, bắt lũ gian thương đó phải đền tội!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận