Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 28: Tà môn nhất mạch phong thuỷ sư

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:40:56
Đám hậu duệ chi thứ của Diệp gia lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, sau khi đã nếm trải được vị ngọt của tiền tài và quyền lực, bọn chúng làm sao có thể chịu nổi việc phải giao trả tất cả quay trở về tay dòng chính?

Tam gia Diệp Bắc Tuyền, lúc này vẫn còn đang ngáy khò khò trên giường, bên cạnh lão còn đang ôm một cô gái trẻ đẹp, thân hình vô cùng nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp đến mê người.

Cả căn phòng còn đang tràn ngập một mùi xa hoa và dâm loạn, ai ngờ đúng lúc lão còn đang say ngủ, cửa phòng liền bị đẩy mạnh.

Diệp Vô Cương hấp tấp xông vào, mồ hôi lạnh ướt nhẹp sống lưng, giọng điệu cực kỳ gấp gáp: “Gia gia! Không xong rồi!”

Diệp Bắc Tuyền bị Diệp Vô Cương đánh thức, trên mặt tràn đầy vẻ bực bội, trừng mắt quát: “Cái gì!? Ai cho ngươi tự tiện xông vào đây! Có chuyện gì thì cứ đợi sau khi ta ngủ dậy rồi nói!”

Diệp Vô Cương vẫn còn đang thở hổn hển, vội vàng nói tiếp: “Không còn kịp đâu, gia gia! Con phải lập tức nói ngay, Diệp Kình Thiên... hai mắt ông ta đột nhiên sáng trở lại rồi! Còn tất cả những tộc nhân trực hệ của Diệp gia, toàn bộ… qua một đêm đã khỏi bệnh hết!”

“Cái gì!?” Diệp Bắc Tuyền vốn còn đang lộ ra vẻ giận dữ vì bị làm phiền, hiện tại lại đổi sang vẻ mặt bàng hoàng như bị sét đánh, hai mắt lão trợn trừng, miệng há hốc.

“Không thể nào! Cái lão Diệp Kình Thiên đó rõ ràng là sắp tắt thở, còn một đám hậu duệ dòng chính thì hoặc mù, hoặc câm, tại sao lại có thể khỏi bệnh trong một đêm!?”

Nói đoạn, lão liền đứng bật dậy, nét mặt tràn đầy vẻ hoài nghi, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa!”

Diệp Vô Cương lập tức lặp lại toàn bộ sự việc xảy ra, cố gắng nói ra kỹ càng chi tiết từng câu.

Nghe đến đây, Diệp Bắc Tuyền mặt mày đột nhiên biến sắc, trái tim đập lên thình thịch.

“Chỉ trong vòng một đêm mà khỏi bệnh đồng loạt? Không thể nào… trừ phi…”

Bỗng nhiên, trong đầu lão liền loé lên một tia sáng: “Chẳng lẽ… tổ phần của Diệp gia đã bị động!?”

Lão liền vội vàng rút ra điện thoại, bấm số của Diệp Vô Danh.

Phía bên kia, trong bệnh viện, Diệp Vô Danh vẫn còn đang nằm điều trị, vừa mới nhìn thấy điện thoại của gia gia, liền vội vàng bắt máy: “Gia gia, sao sáng sớm mà người lại gọi điện cho con?”

“Phế vật vô dụng!” Thanh âm của Diệp Bắc Tuyền ở đầu dây bên kia gầm lên: “Ta hỏi ngươi, có phải tổ phần của Diệp gia đã bị người khác động chạm rồi đúng không!?”

Nghe thấy thanh âm của gia gia giận dữ đến run người, Diệp Vô Danh cũng rùng mình một cái, ấp úng đáp: “Gia… gia gia… con… con nghĩ chắc là… chưa có ai động tới đâu…”

“Chắc là sao!? Ta không muốn nghe ngươi nói ra hai chữ ‘chắc là’! Trả lời ta, có hoặc không!?”

“Con… con không biết…”

Diệp Vô Danh thật sự còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, thế nhưng linh cảm bất an khiến hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.

Suốt mấy ngày nay hắn đều nằm nghỉ ở trong bệnh viện, cho nên hoàn toàn không hề hay biết rằng cây hoè mọc trên đỉnh mộ phần thái gia gia đã bị người ta dời đi mất.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=28]


Nghe hắn nói năng ấp úng, Diệp Bắc Tuyền lại càng trở nên giận dữ đến cực điểm, lão lúc này đã đoán chắc tám, chín phần mười rằng tổ phần của Diệp gia đã bị người ta động chạm!

Vài ngày trước, lão từng định cho Diệp Vô Cương đi một chuyến đến Thanh Châu, thế nhưng Diệp Vô Danh cứ năn nỉ đòi đi, cho nên lão mới miễn cưỡng đồng ý.

Trước khi rời đi, lão đã cố tình dặn đi dặn lại: “Ngươi phải trông chừng cho thật kỹ, tuyệt đối không được để ai động vào cây hoè mọc trên đỉnh mộ!”

Thế mà giờ đây, nghe thấy tên này lại nói một câu “con không biết”, Diệp Bắc Tuyền phẫn nộ đến mức gầm lên trong điện thoại: “Đồ ăn hại, đồ phế vật! Tại sao ta lại có thể ngu đến mức để cho ngươi đi xử lý công chuyện ở Thanh Châu chứ!”

Nói rồi, lão liền cúp máy cái rụp.

Phía bên kia, Diệp Vô Danh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hắn lại không hiểu vì sao gia gia lại nổi giận đến mức dữ dội như vậy.

Diệp Bắc Tuyền hiện tại đã không còn buồn ngủ nữa, lão liền vội vàng mặc lại quần áo, miệng nói lớn: “Vô Cương, lập tức chuẩn bị xe, ta phải đích thân đi gặp Sato đại sư!”

“Vâng, con sẽ chuẩn bị ngay!”

Sato đại sư, tên là Sato Tsuguri, là âm dương sư đến từ Nhật Bản, thuộc Cửu Cục Nhất Lưu, một trong thập đại âm dương sư hàng đầu của Nhật Bản.

Cửu Cục Nhất Lưu, hay còn được gọi là Cửu Cúc Nhất Phái, chính là tà phái huyền thuật lớn nhất ở Nhật Bản, được sáng lập dựa trên Đạo pháp Hoa Hạ và pháp thuật Phật giáo trường phái Mật Tông, kết hợp lại thành Chân Ngôn Tông và Đông Mật Tông.

Hai nhánh này dần dung hòa vào nhau, kết hợp phong thủy, đạo thuật, chú pháp và bùa ngải, lấy hoa cúc làm tông huy, tạo nên một tà môn kỳ dị tà ác.

Không lâu sau, Diệp Bắc Tuyền và Diệp Vô Cương đã đi tới biệt thự của Sato đại sư, dưới sự dẫn đường của đám vệ sĩ canh cửa, hai người liền trực tiếp bước vào bên trong.

Đây là một căn biệt thự đậm phong cách Nhật Bản, hai cánh cửa kéo màu đen khắc hoạ hình cúc hoa uốn lượn. Trong nhà, biểu tượng cúc hoa được hiện diện ở khắp nơi — từ vách tường, thảm, đến bệ thờ, đều toát lên một loại khí tức âm hàn đáng sợ.

Thời điểm hai người tiến vào, chỉ thấy Sato Tsuguri đang ngồi xếp bằng trên thảm lót sàn, trước mặt là một vũng máu đỏ tươi, hơi thở của hắn có chút yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Diệp Bắc Tuyền nhìn thấy một màn này thì giật mình, vội vàng hỏi: “Sato đại sư… ngài… ngài bị làm sao vậy!?”

Sato đại sư cũng không trả lời ngay, chỉ hé mở mi mắt, thanh âm lạnh băng như gió chết: "Ta nhớ vài năm trước, ta đã đích thân bố trí ‘Quỷ Hoè Xuyên Quan Thuật’ trên tổ phần nhà họ Diệp. Có phải thế cục phong thuỷ của ta bày ra… đã bị người khác phá giải rồi không?”

Đêm qua, hắn đã cảm thấy trong lòng bất an. Sáng nay, sau khi tỉnh dậy, ngực hắn bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, phun liền mấy ngụm máu tươi, lại đang không hiểu vì sao.

Thế nhưng sau khi nghe được vệ sĩ nói Diệp Bắc Tuyền cùng cháu trai đang vội vã chạy đến, hắn liền hiểu ngay ra được nguyên nhân, thế cục phong thủy đã bị phá, người bố trận tất chịu phản phệ!

Với một âm dương sư như hắn mà nói, thời điểm bố trận theo mệnh cách, một khi phong thủy bị đảo nghịch, người lập trận sẽ phải tổn thọ, thậm chí còn có thể mất mạng.

Diệp Bắc Tuyền lúc này vẫn chưa nhận ra được mức độ nghiêm trọng, ngược lại còn vội vàng nịnh bợ: “Sato đại sư quả thật đúng làthần nhân! Chỉ cần có thể nhìn thiên tượng đã biết tổ phần Diệp gia bị động chạm, thật là khiến cho kẻ hèn này phải bội phục!”

“Câm miệng!” Sato đại sư phẫn nộ gầm lên: “Tại sao ngươi không trực tiếp phái người trông coi cái cây đó!? Hiện tại Quỷ Hoè Xuyên Quan Thuật của ta đã bị phá, ta bị phản phệ mất đi mười năm dương thọ! Ngươi… ngươi muốn hại chết ta sao!?”

Mắt thấy đối phương nổi giận, Diệp Bắc Tuyền cũng sợ đến mức toát mồ hôi hột, lão liền vội vàng cúi đầu biện bạch: “Đại sư bớt giận! Là do ta nhất thời có chút sơ suất… không biết ai đã dời đi cây hoè trên đỉnh mộ đi mất, hiện tại đám người Diệp Kình Thiên cùng đám tộc nhân trực hệ Diệp gia đều đã khỏe lại hết, quyền lực trong gia tộc chắc chắn sẽ bị bọn hắn đoạt lại! Xin ngài chỉ dạy cho, hiện tại chúng ta phải làm thế nào?”

Sato đại sư sau khi nghe vậy, liền cố nén cơn tức, trầm ngâm trong chốc lát, rồi ánh mắt hắn lóe lên một tia sát khí.

“Không cần nói nhiều, ta… phải đích thân đến Thanh Châu một chuyến.”

Hắn phải đích thân đi đến đó, một là để tìm ra kẻ đã phá giải pháp thuật của hắn, hai là tiếp tục bày bố thế cục phong thủy mới, đưa Diệp gia trở lại bóng tối thêm một lần nữa.

Diệp Bắc Tuyền cũng muốn đi theo, nhưng sực nhớ lão còn phải ở lại Kinh Thành đối phó với đám người Diệp Kình Thiên, liền nói: "Vậy được, ta sẽ để cho Vô Cương đi theo ngài.”

Sato đại sư nghe đến đây liền gật đầu, hai mắt mang theo cảm giác lạnh lẽo, ẩn hiện một tia sát khí sắc bén như lưỡi dao.

“Nếu như ta đoán không sai… vậy thì người dời đi cây hoè đó, chính là một trong số phong thủy sư của Kỳ Môn nhất mạch. Lần này, ta thực ra muốn nhìn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào có đủ bản lĩnh phá đi pháp trận của ta!”

Bình Luận

0 Thảo luận