Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 27: Cây dời, bệnh trừ

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:40:41
Lý Thừa Phong hoảng sợ giật mình lùi lại hai bước, hai mắt hắn trừng to, nhìn chằm chằm vào ngọn quỷ hỏa đang lơ lửng trước mặt, thanh âm mang theo vẻ run rẩy: “Ngài… ngài muốn làm gì!?”

Đứng ở bên cạnh, Lương Đại Cường cùng đám công nhân ai nấy đều đang run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Có người gan nhỏ đến mức đái cả ra quần, nước tiểu chảy ròng ròng xuống ống chân. Có người thì muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân mềm nhũn ra như bún, chỉ đành nhắm chặt mắt không dám nhìn thẳng.

Ngay lúc ấy, từ bên trong ngọn quỷ hoả liền vang lên một giọng nói trầm đục mà hiền hòa, nghe qua giống như thanh âm của một cụ ông già nua vọng ra từ cõi xa xăm: “Tiểu Thiên Sư, thay mặt Diệp gia đa tạ ngươi… cảm tạ ngươi đã xuất thủ cứu lấy Diệp gia chúng ta. Con cháu Diệp gia chúng ta, nhất định sẽ báo đáp ân đức này.”

Lời lão vừa dứt, ngọn quỷ hỏa liền nhẹ nhàng chao nghiêng giữa không trung, rồi lao trở lại mộ phần, biến mất không để lại chút dấu vết.

Lý Thừa Phong thở phào một hơi thật dài, hắn liền lấy tay vỗ ngực, miệng thì thầm: “Lão gia hoả này… loanh quanh một hồi chỉ để nói một câu cảm ơn mà suýt chút nữa hù chết mình rồi.”

Một người công nhân đứng ở bên cạnh thở hổn hển, mồ hôi toát ra đầm đìa, lắp bắp nói: “Mẹ ơi, đáng sợ quá! Dọa chết lão tử rồi! Tôi… tôi thề, sau này cho dù có trả bao nhiêu tiền cũng không làm mấy việc như này nữa!”

Có người gan to hơn một chút thì cười khan một tiếng, tiếng cười có chút run run mà lạc giọng.

Lý Thừa Phong cũng mỉm cười, sau đó liền lặng lẽ chọn một mảnh đất khá sạch, rồi dời cây hoè sang bên đó, trồng lại, lấp đất, đốt hương nến, đốt giấy tiền vàng mã, niệm chú an linh, tất cả mọi việc đều được hắn thực hiện cực kỳ cẩn trọng.

Thời điểm tất cả mọi việc hoàn tất, hắn liền cùng Lương Đại Cường và nhóm công nhân xách theo dụng cụ quay lại chỗ đỗ xe.

Từ phía xa xa, Diệp Mộng Dao đang đứng tựa ở bên cửa xe, ánh mắt cô tràn đầy vẻ sốt ruột xen lẫn lo lắng. Khi nhìn thấy đám người Lý Thừa Phong đi tới, cô liền vội vàng chạy lại đón: “Lý tiên sinh! Cây hoè kia… đã dời đi xong chưa?”

Lý Thừa Phong cũng không trả lời ngay, gương mặt hắn lúc này chỉ toàn là vẻ mệt mỏi, giọng khàn khàn: “Cứ để mấy vị đại ca này kể lại tường tận cho cô nghe. Tôi hiện tại… hơi buồn ngủ rồi, tôi muốn chợp mắt một lát.”

Nói xong, hắn liền mở cửa xe, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại cẩn thận dặn dò: “À đúng rồi, ba người đi xuống dọn dẹp phần rễ cây trong quan tài, tôi đã hứa sẽ cho bọn họ mỗi người thêm hai vạn, cô nhớ thanh toán giúp tôi nhé.”

“Được, tôi sẽ trả tiền đầy đủ cho bọn họ ngay.”

Nghe đến đây, Lý Thừa Phong liền gật đầu, rồi chui vào trong xe, ngả lưng xuống hàng ghế sau, vừa mới đặt lưng xuống đã ngủ say như chết, không còn màng tới thế giới bên ngoài.

Bên ngoài xe, Lương Đại Cường cùng nhóm công nhân thi nhau kể lại những gì vừa mới xảy ra khi nãy, nào là từng ngôi mộ phát ra quỷ hỏa, nào là ngọn lửa biết bay biết nghe lệnh, nào là ba người đi xuống dọn rễ cây được hứa trả thêm hai vạn, đám người vừa nói, giọng điệu vừa run như cầy sấy, cứ như thể còn chưa thoát ra khỏi sợ hãi vậy.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=27]


Diệp Mộng Dao chăm chú lắng nghe cũng mà nổi hết cả da gà, đợi cho đến khi bọn họ nói đến đoạn “quỷ hỏa bay ra từ mộ”, cô mới mở to hai mắt, tròn miệng hô: “Không thể nào… làm gì có chuyện quỷ hỏa biết nghe lệnh người khác chỉ huy. Các anh… chắc chỉ là tưởng tượng thôi.”

“Không thể nào đâu, Diệp tiểu thư!” Lương Đại Cường phản bác lại ngay: “Bọn tôi cả chục mạng chính là mắt thấy tai nghe! Cô nghĩ mấy gã nông dân ít học như chúng tôi, có thể bịa ra nổi câu chuyện ly kỳ đến như sao?”

“Đúng đó, Diệp tiểu thư! Lý tiên sinh chỉ mới hô một câu, tất cả quỷ hỏa liền bay ra, tiên sinh lại nói thêm một câu, chúng lại bay trở về. Thật sự… thần kỳ đến mức rợn người!”

“Tôi đã sống gần nửa đời người rồi, lại chưa từng thấy sự tình kỳ lạ đến thế này.”

Diệp Mộng Dao cuối cùng cũng tin, sự sợ trong lòng cô cũng dần hóa thành kính phục, cô thầm nghĩ: “Chỉ tiếc… bản thân mình là phụ nữ, nên sẽ vĩnh viễn không thể tham dự vào những loại chuyện thần kỳ đến như thế. Nếu không, mình thật sự muốn tận mắt nhìn xem hắn làm thế nào có thể điều khiển linh hồn!”

Diệp Mộng Dao là người trọng tín và sòng phẳng, ngay khi nghe đám người kể chuyện xong, liền chuyển khoản sáu vạn cho ba người can đảm đi xuống dọn rễ trong quan tài, và thưởng thêm một vạn cho cả đội ngũ, bảo bọn họ hãy đi liên hoan một bữa thật là linh đình.

Dù vậy, trong lòng Diệp Mộng Dao vẫn còn tồn tại cảm giác bồn chồn không yên, cây hoè hiện tại đã được dời đi, thế nhưng cha và tiểu cô của cô liệu có thực sự khỏi bệnh không? Nếu không, vậy thì mọi nỗ lực của cô… chẳng khác nào vô ích.

Diệp Mộng Dao liền ngồi vào ghế lái, ngắm nhìn Lý Thừa Phong đang ngủ say ở ghế sau, vẻ mặt vô cùng yên bình, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt hắn, trông khác hẳn lúc bình thường, anh tuấn mà dịu dàng.

Diệp Mộng Dao liền đỏ mặt, bụng nghĩ thầm: “Nếu… hắn thật sự có thể chữa trị được cho cha và tiểu cô, vậy thì cô nên cảm ơn hắn như thế nào mới phải đây? Một trăm vạn… có lẽ vẫn còn ít quá. Hay là… lấy thân báo đáp hắn?”

Ý nghĩ đó vừa mới lóe lên, hai má cô lập tức nóng bừng.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi cô liền reo lên, màn hình điện thoại hiện lên một số lạ.

Ban đầu cô định không nghe, nghĩ nghĩ chắc lại là mấy cuộc gọi quảng cáo, thế nhưng tay cô lại vô tình bấm nhầm, cuộc gọi đã được kết nối.

Diệp Mộng Dao vội đưa tay muốn cúp máy, thì một giọng nói quen thuộc vang lên trong loa điện thoại: “Mộng Dao… con đang ở đâu?”

Diệp Mộng Dao nghe thấy giọng nói này thì sững người. Giọng nói ấy, đối với cô mà nói, lại quá đỗi quen thuộc, quá đỗi thân thương.

Nước mắt cô từ từ lăn dài trên hai má.

“Cha… là cha sao…?”

Thanh âm phát ra từ đầu dây bên kia vẫn dịu dàng như thuở nào: “Mộng Dao, con có đang nghe cha nói không? Nếu như con nghe thấy, vậy thì hãy trả lời cha một tiếng.”

“Cha! Cha ơi, con nghe thấy rồi! Con nghe thấy cha nói rồi!!” Diệp Mộng Mao vừa nói vừa nghẹn ngào khóc thành tiếng, rồi vội hỏi: “Cha, mắt của cha… thân thể cha hiện tại thế nào rồi?”

“Đều khỏi cả rồi, con gái ngoan của ta. Không biết tại sao, sáng nay ta vừa mới tỉnh dậy, ta bỗng nhiên nhìn thấy được, cũng nói chuyện lại được! Chân phải cũng cử động được, lại không còn ho nữa, có vẻ như phổi cũng đã khoẻ lại rồi. Thật sự quá mức kỳ diệu!”

Bên kia điện thoại, Diệp Cô Thành xúc động đến mức giọng nói có chút run run, toàn thân hắn hiện tại tràn đầy sức sống, sớm đã không còn dấu vết của bệnh tật.

Ngay lúc ấy, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Diệp Vô Song toàn thân mặc đồ bệnh nhân chạy ào vào, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ: “Ca ca! Mắt em có thể nhìn thấy rồi! Em còn có thể nói được nữa!”

“Ừm, ta thấy rồi.” Diệp Cô Thành khẽ cười đáp.

Cả hai lúc này đều sững sờ nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn lệ nóng, hai người hiện tại đều đã khỏi bệnh!

Diệp Mộng Dao liền kể lại ngắn gọn mọi chuyện, rằng cây hoè mọc trên mộ phần thái gia gia đã được dời đi. Nghe đến đây,
Diệp Cô Thành bỗng bừng tỉnh ngộ: “Thì ra… quái bệnh của ta thật sự có liên quan đến cái cây đó!”

Ngay khi cây hoè được dời đi, thân thể Diệp Cô Thành liền hồi phục ngay lập tức, đó là điều mà y học không sao giải thích nổi.

Hắn liền thầm cảm thán: “Văn minh Hoa Hạ quả thật cực kỳ huyền diệu! Còn vị tiên sinh trẻ tuổi Lý Thừa Phong này… đúng là cao nhân ẩn thế!”

“Mộng Dao, Lý tiên sinh hiện tại đang ở đâu? Cha muốn đích thân gặp mặt cậu ấy!”

“Cha, Lý tiên sinh đang ngủ trên xe của con, con lập tức đưa anh ấy tới.”

“Tốt! Con mau đưa cậu ấy đến ngay!”

Trong khi Diệp Cô Thành còn đang nôn nóng đợi, thì ở Kinh Thành, một loạt biến cố lớn khác cũng đang xảy ra.

Gia chủ họ Diệp tại Kinh Thành, Diệp Kình Thiên, người đã sống cùng bệnh tật suốt hai năm trời, bất ngờ choàng tỉnh giữa đêm.

Lão trong giấc mộng liền mơ thấy phụ thân đã khuất, phụ thân hắn hiện về từ trong giấc mộng, vẫn là nét mặt nghiêm nghị giống hệt như lúc còn sống, thanh âm phát ra trầm đục mà hùng hồn: “Trực hệ Diệp gia chúng ta có thể thoát được kiếp nạn này, tất cả đều là nhờ có Lý Thiên Sư xuất thủ ứng cứu. Hậu nhân Diệp gia, tuyệt đối không được vong ân phụ nghĩa. Phải báo đáp người ấy thật là hậu hĩnh.”

Diệp Kình Thiên còn đang bàng hoàng, lão định hỏi “Lý Thiên Sư kia là ai”, thì đã tỉnh dậy.

Lão hoảng hốt ngồi bật dậy, miệng lẩm bẩm: “Cha, cha ơi… tại sao cha lại hiện về trong mộng? Lại còn bảo phải tạ ơn một người tên là Lý Thiên Sư? Chuyện này… rốt cuộc là như thế nào?”

Thời điểm ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa, chiếu rọi lên hai mắt lão, Diệp Kình Thiên liền kinh hãi thốt lên: “Mắt ta… Mắt ta có thể nhìn thấy rồi!”

Lão lồm cồm bật dậy khỏi giường, lại kinh ngạc phát hiện toàn thân không còn chút bệnh tật nào.

“Thật sao… việc này là thật sao… ta… khỏe lại rồi, hahahahaha!”

Lão vừa cười vừa khóc, vừa lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… việc này đều giống như cha nói, tất cả đều là nhờ có vị tên là Lý Thiên Sư kia sao?”

Cũng trong buổi sáng ấy, tất cả các hậu duệ trực hệ của Diệp gia đều đồng loạt khỏi bệnh.

Mỗi người sau khi tỉnh dậy đều kinh ngạc phát hiện cơ thể khỏe mạnh như chưa từng mang bệnh.

Toàn bộ gia tộc Diệp gia chỉ trong một buổi sáng hôm đó liền rúng động như sấm.

“Chuyện gì xảy ra trong một đêm vậy?”

Suốt bao năm trời, hai tốn không biết bao nhiêu tiền của, mời đến không biết bao nhiêu danh y, nhưng cũng không thể cứu nổi bọn họ.

Thế mà chỉ sau một giấc ngủ, toàn bộ dòng chính Diệp gia đều bình phục hoàn toàn.

Nhưng niềm vui của một bên, lại là ác mộng của một bên khác.

Đám con cháu của chi thứ, những kẻ từng nhân cơ hội hiếm có này mà chiếm đoạt quyền lự, hiện tại ai nấy chỉ còn lại vẻ phẫn nộ xen lẫn bất cam.

“Không thể nào… rõ ràng là bọn họ sắp sửa tiêu đời cả rồi, sao giờ… lại trở về hết thế này!?”

Cuộc tranh đấu giữa dòng chính và chi thứ của gia tộc Diệp gia ở Kinh Thành, sắp sửa nổ ra một lần nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận