Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 26: Di dời cây trên đỉnh mộ (2)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:40:29
Lý Thừa Phong thật sự dở khóc dở cười, mới chỉ vừa lúc nãy thôi, mấy người này còn vênh váo khoe khoang bản thân gan dạ, miệng nói nào là “đời ta sợ gì ma quỷ”, thế mà giờ thì lại sợ đến nỗi suýt chút nữa thì tè ra quần.

Chẳng qua chỉ là vài ngọn quỷ hỏa, tất cả đều là những linh hồn không hiện hình, mà đã khiến cho cả đám người có mặt ở đây run như cầy sấy.

Thật ra, quỷ hỏa thường hay xuất hiện từ mộ phần, là bởi vì các chủ nhân của từng ngôi mộ biết rằng có người sống sắp sửa đến gần, nên không dám hiện ra chân thân, chỉ hóa thành từng đám hoả linh bay ra, để tránh cho việc làm kinh sợ nhân gian.

Ai mà ngờ, đám người còn sống sờ sờ này lại yếu bóng vía đến như thế.

Tuy miệng nói là không sợ, thế nhưng thật ra ngay đến cả chính Lý Thừa Phong cũng đang lạnh sống lưng, hai chân hắn lúc này khẽ run lên lập cập, bởi trước mắt hắn hiện giờ là hàng trăm đốm lửa xanh u ám đang lượn lờ xung quanh nghĩa địa, cảnh tượng nhìn qua quỷ dị vô cùng.

Dù vậy, bản thân hắn là một phong thủy sư chân chính, hắn tuyệt đối không được phép tỏ ra sợ hãi. Cho dù trong lòng hắn có đang run đến muốn gãy chân, hắn vẫn phải giữ vững vẻ điềm tĩnh.

Lương Đại Cường vội vàng gọi mấy người bỏ chạy quay lại. Lúc này, bọn họ mới nhận ra sự thật, người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt bọn họ không phải là phường bịp bợm lừa đảo, mà là một phong thuỷ đại sư thực thụ!

Ánh mắt của tất cả đều trở nên thay đổi, thay đổi 180 độ, chuyển từ nghi ngờ sang cực kỳ kính phục.

Những người này đều là người dân xuất thân từ thôn quê, bọn họ tin vào việc quỷ thần thật sự tồn tại trên đời, và những gì vừa mới nhìn thấy đã vượt xa tầm hiểu biết của bọn họ.

“Chỉ nói qua vài câu, mà đã có thể khiến hồn phách rời khỏi mộ bay đi…”

“Thật là thần nhân rồi!” Đám người đứng tụ lại ở phía xa xì xào to nhỏ.

Thời điểm tất cả quỷ hỏa đã bay về phía sườn núi xa, Lý Thừa Phong liền nghiêm mặt, đứng thẳng người, chắp tay niệm chú: “Khai phần động thổ, cát thần hồi tị, hung thần tị nhượng…”

Hắn lại lưu loát tụng niệm một đoạn cáo văn rất dài, mời các vị thần linh chứng giám và phù hộ, sau đó hắn mới ra hiệu cho Lương Đại Cường và những người khác bắt đầu đào đất.

Người đông, lại còn toàn là tráng hán sức mạnh lớn. Chỉ trong vòng chưa đến hai mươi phút, mộ phần của thái gia gia Diệp gia đã được đào lên gần hết, gốc cây hoè kia cũng lộ ra toàn bộ.

Thân cây hoè này chỉ to bằng một cái bát ăn cơm, thế nhưng rễ cây của nó lại chằng chịt khủng khiếp, rễ của nó vươn sâu khắp lòng đất, thậm chí còn bao một vòng quanh toàn bộ quan tài!

Thời điểm Lương Đại Cường cùng đám người dùng cuốc bới lớp đất cuối cùng, cả đám đều hít mạnh một hơi khí lạnh.

Đứng ở bên trên nhìn xuống, phần rễ của cây hoè này tựa như vô số cánh tay khô, đang ôm chặt lấy cỗ quan tài, như đang muốn nghiền nát nó ra thành bột mịn!

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lý Thừa Phong khẽ rùng mình, miệng bật thốt: “Thụ căn xuyên quan, tử tôn quy thiên!”

Lương Đại Cường nghe được lời này liền tỏ ra ngơ ngác: “Lý tiên sinh, câu nói đó có nghĩa là gì ạ?”

“Sau khi làm xong việc có thời gian, tôi sẽ từ từ giải thích, hiện tại mọi người giúp tôi lo liệu di dời cái cây này trước khi trời sáng. Mọi người, mau bắt tay làm việc đi!”

Lý Thừa Phong lập tức bước lại gần, quan sát kỹ phần gốc cây, rồi chợt phát hiện gốc cây từng có một vết rìu đã chém qua, và có rễ mới mọc ra từ chỗ đứt.

“Không thể nào… nếu cây này là mọc lên tự nhiên, vậy thì tại sao lại có vết rìu chặt thế này?”

Ngay lập tức, hắn liền hiểu ra chân tướng.

“Hóa ra, trước đây từng có người cố tình trồng cây hoè này lên đỉnh mộ, sau đó lại thi triển tà pháp phong thủy để hãm chết trực hệ Diệp gia!”

Kẻ làm ra chuyện này, thật đúng là độc ác đến cùng cực! Người này lại dám mượn phong thủy để hại người, chẳng lẽ hắn không sợ bị thiên đạo giáng phạt sao?

Hắn liền nheo chặt hai mắt, miệng thì thầm: “Là đồng môn trong phong thủy nhất mạch… lại ra tay hiểm độc đến như vậy…”

Nghĩ đến đây, hằn liền quay sang nói với Lương Đại Cường: “Lương đại ca, phiền anh chặt đứt toàn bộ rễ cây này đi, nhổ hết cả gốc, đem nó ra khỏi khu vực mộ phần, chút nữa chúng ta sẽ tìm một chỗ khác, trồng nó lại để hóa giải hung khí.”

“Được!”

Cả đội nghe theo lời hắn, hợp sức lại làm việc, chỉ trong vòng chưa đầy mười lăm phút, tất cả phần rễ của cây hoè đều đã bị đám người chặt đứt, thân cây được hai người đàn ông khoẻ mạnh vác lên vai khiêng ra bên ngoài khu vực tổ phần.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=26]


Thế nhưng Lý Thừa Phong hiểu rõ, nếu như hắn chỉ di dời cây hoè đi thì vẫn chưa đủ, bởi vì một phần rễ cây đã đâm xuyên vào bên trong quan tài, nếu như hắn không lấy sạch nó ra, thì vận xui bám lấy trực hệ Diệp gia vẫn chưa thể chấm dứt.

“Lương đại ca, phiền anh gọi vài người xuống, dọn sạch rễ cây ở trong quan tài.”

Nghe đến đây, Lương Đại Cường lập tức lắc đầu như trống bỏi, những người xung quanh cũng tỏ ra sợ sệt mà lùi lại mấy bước.

“Không được đâu! Vào trong quan tài dọn rễ cây… việc này xúi quẩy lắm! Ban đêm mà lại đụng vào xác chết, ai mà dám làm chứ?”

Thực ra, ngay từ ban đầu, đám công nhân cũng chẳng muốn nhận công việc này, nhưng vì Diệp Mộng Dao đưa ra thù lao quá cao, mỗi người chỉ cần một đêm liền nhận được hai nghìn tệ, cái giá này quá hấp dẫn nên đám người mới miễn cưỡng đồng ý.

Bây giờ, Lý Thừa Phong lại bảo bọn họ chui vào bên trong quan tài thì có mà mạng cũng chẳng còn.

Lý Thừa Phong vẫn kiên nhẫn năn nỉ: “Các vị đại ca, mọi người giúp tôi lần này đi mà.”

“Không được!”

“Nếu tiên sinh muốn thì tự xuống mà làm, bọn tôi không dại dột như vậy đâu!”

Nghe đến đây, hắn liền suy nghĩ một lát rồi hô lớn: “Thế này đi! Ai dám đi xuống bên dưới dọn sạch rễ cây, tôi sẽ đích thân nói với Diệp tiểu thư, thưởng thêm cho người đó hai vạn!”

Câu nói kia vừa mới thốt ra, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên im bặt.

Hai vạn tệ, là hai vạn tệ a!

Đối với công nhân như bọn họ mà nói, đó là cả gia tài phải lao động khổ cực cùng tích góp hơn nửa năm trời!

Có người trong đám liền bắt đầu dao động.

Một người đàn ông lớn tuổi nhất trong đám liền hỏi: “Lý tiên sinh nói lời này là thật chứ? Nếu như tôi đi xuống dưới dọn sạch rễ cây trong quan tài kia, nhưng sau đó Diệp tiểu thư không trả tiền thì sao?”

Lý Thừa Phong nghe hắn hỏi liền mỉm cười: “Mọi người cứ yên tâm, nếu như cô ấy không trả, tôi sẽ móc tiền túi ra trả, đảm bảo với mọi người, một xu cũng không thiếu.”

Hắn vừa dứt lời, người đàn ông lớn tuổi kia liền cắn răng, nhanh nhẹn nhảy thẳng xuống quan tài. Tiếp theo đó, lại có thêm một người, rồi ngay đến cả Lương Đại Cường cũng theo gương mà nhảy xuống.

Ba người nhảy xuống đứng chật trong lòng quan tài, rồi bắt đầu lấy ra dao nhỏ, rút ra từng đoạn rễ cây ra ngoài.

Những người còn lại thì đứng quanh trên miệng hố nhìn xuống, hiện tại có hối hận cũng là không kịp, có người còn thở dài: “Chậc… hai vạn tệ cứ thế mà bay mất rồi…”

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ rễ cây quấn quanh bộ xương trắng đều đã được ba người kéo ra ngoài, bên trong quan tài bây giờ chỉ còn lại một bộ hài cốt sạch sẽ, không còn bóng dáng của đoạn rễ nào.

Ba người làm xong liền vội vàng trèo lên, mồ hôi ai nấy đều toát ra đầm đìa.

Lý Thừa Phong nghiêm giọng cam đoan: “Ba vị đại ca, yên tâm đi, số tiền tôi đã hứa, một đồng cũng không thiếu.”

“Chúng tôi tin tưởng vào nhân phẩm của tiên sinh.” Ba người liền đồng thanh đáp.

Đám người sau một hồi thu dọn xong, quan tài theo đó được đậy lại, mộ phần cũng được lấp lại như cũ.

Lý Thừa Phong quay đầu nhìn về sườn núi phía xa, nơi mà những đốm quỷ hỏa vẫn còn đang lơ lửng trong gió.

Hắn liền cất lên thanh âm vang vọng trong màn đêm: “Chư vị tổ tiên Diệp gia, chúng tôi đã làm xong việc, xin mời các ngài quay về an vị.”

Ngay lập tức, những ngọn lửa xanh còn đang bay lơ lửng trên sườn núi liền đồng loạt lao vút xuống, nhìn qua trông giống như một đàn đom đóm, rồi lần lượt chui trở lại vào từng ngôi mộ.

Cảnh tượng ấy khiến cho đám người có mặt kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm!

“Thật… thật là thần nhân!”

“Người này… người này chắc chắn chính là thần tiên chuyển thế mất rồi!”

Thời điểm tất cả quỷ hỏa đã quay trở về vị trí cũ, chỉ còn lại một ngọn quỷ hoả duy nhất, chính là hồn phách của thái gia gia Diệp gia, vẫn còn đang lơ lửng bên cạnh Lý Thừa Phong.

Ngọn lửa màu xanh kia chậm rãi lượn quanh người hắn, quang mang xanh biếc chiếu lên gương mặt vô cùng tái nhợt.

Lý Thừa Phong khẽ rùng mình, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, trái tim đập lên thình thịch.

“Vị tổ tiên Diệp gia này, ngài… ngài định làm gì vậy?”

Bình Luận

0 Thảo luận