Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 25: Di dời cây trên đỉnh mộ (1)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:40:13
Bởi vì Diệp Vô Danh hiện tại đã trúng phải Súc Dương Chú, cho nên hiện giờ hắn đang phải nằm viện điều trị, trong lòng cũng chẳng còn tâm trí nào để đi gây sự với Diệp Mộng Dao nữa.

Từ sau khi “cậu bé Peter ” của hắn bị rút hết vào bên trong ổ bụng, cuộc sống mỗi ngày của hắn đều trở thành ác mộng không nói nên lời. Ngay đến cả việc đi tiểu cũng không thể đứng được, nếu như hắn cố đứng, nước tiểu sẽ chảy dọc hai chân, ướt hết cả quần nhỏ.

Giờ đây, hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống bồn cầu như phụ nữ, mà mỗi lần như thế, cảm giác nhục nhã đến tận xương tủy theo đó lan tràn. Một người đàn ông mà không thể tự chủ đứng tiểu, vậy thì hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Sự nỗi thống khổ ấy, chỉ có là đàn ông mới có thể hiểu thấu được đến tận tâm can.

Dù cho đây là căn bệnh không đau không ngứa, nhưng đó lại là sự tra tấn khủng khiếp đối với linh hồn của một người đàn ông, Diệp Vô Danh dần dần trở nên tiều tụy, thẫn thờ, hai mắt mất đi hết tinh thần.

“Nếu không thể lấy lại cậu nhỏ… vậy thì mình còn sống tiếp để làm gì nữa…” Diệp Vô Danh cả ngày lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Còn về phía Diệp Mộng Dao, cô liền nhân lúc này len lén đến bệnh viện, đi thăm cha và tiểu cô. Hai người lúc này đã bị tra tấn đến kiệt quệ, ngày nào cũng phải chịu đủ các loại xét nghiệm, thân thể gầy yếu, hơi thở mong manh, không hề có chút chuyển biến tốt.

Dưới sự ân cần “chăm sóc” của nhóm chuyên gia y tế riêng biệt mà Diệp Vô Danh phái đến, Diệp Cô Thành vẫn luôn chịu đựng mù lòa, cơn ho cũng ngày càng nặng hơn, hắn thường xuyên ho ra máu, đến cả chân phải cũng đã hoàn toàn mất đi cảm giác.

Còn sống lúc này, đối với hắn mà nói, chỉ là một kiểu “sống không bằng chết.”

Diệp Vô Song lúc này cũng chẳng khá hơn là bao, cô vừa mù, vừa câm, mấy ngày gần đây lại phát bệnh về phổi, triệu chứng cũng giống hệt như Diệp Cô Thành.

Nhìn thấy cha và tiểu cô bị bệnh tật giày vò đến mức thê thảm như thế, Diệp Mộng Dao nhìn đau lòng đến nước mắt không ngừng rơi lã chã.

Cô liền quỳ xuống bên giường bệnh, nắm lấy tay cha cô, nước mắt nhỏ xuống từng giọt: “Cha… Lý tiên sinh đã đồng ý giúp con, nhất định sẽ di dời cây hoè mọc trên đỉnh mộ của thái gia gia. Nếu hắn không phải là kẻ lừa đảo, vậy thì khi cây đó được chuyển rời đi, cha và tiểu cô… có thể sẽ khỏi bệnh!”

Diệp Cô Thành nghe đến đây chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, hắn hiện tại đã không còn hy vọng gì nhiều.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=25]


“Mời đến không biết bao nhiêu bác sĩ giỏi, chuyên gia nổi tiếng, còn chẳng tìm ra nguyên nhân… chỉ một thanh niên trẻ tuổi như hắn… thì có thể làm được gì chứ?” Diệp Cô Thành trong bụng nghĩ thầm.

Sợ cha mình phải lo lắng, Diệp Mộng Dao liền không nói ra chuyện gia sản nhà họ Diệp ở Thanh Châu đã bị bên chi hệ chiếm đoạt, cũng giấu nhẹm đi chuyện cô từng bị Diệp Vô Danh sỉ nhục.

Hai ngày sau.

Rất nhanh, ngày hoàng đạo mà Lý Thừa Phong chọn lựa cũng đã đến.

Diệp Mộng Dao liền thuê hơn mười công nhân, tất cả đều có tuổi Thìn, cũng đã chuẩn bị đủ hương nến, giấy tiền, chỉ đỏ, pháo, cuốc xẻng, dây thừng… rồi đi đến Tùy Duyên Đường từ hơn một giờ sáng.

Hai ngày nay, Lý Thừa Phong cũng đang rảnh rỗi, hắn cũng đã thuê thợ đến thay cửa mới cho Tùy Duyên Đường, trong lúc rảnh rỗi, hắn lại thắp hương cho tổ sư gia, với hy vọng bức họa Quách Phác lại có thể “hiển linh” như trước. Nhưng tiếc thay, hai ngày qua tổ sư gia ở trong bức hoạ vẫn lặng yên như cũ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Thừa Phong lập tức bước ra mở cửa, liền nhìn thấy Diệp Mộng Dao cùng hơn mười công nhân đang đứng đợi ở bên ngoài.

“Cô chắc chứ? Trong số đám người bọn họ không có một ai tuổi Dậu, Tuất, Thân hay Hợi chứ?”

Diệp Mộng Dao nghe hắn hỏi thì gật đầu quả quyết: “Yên tâm đi, tôi đã xem hết chứng minh thư của bọn họ rồi, tất cả đều sinh tuổi Thìn.”

Lý Thừa Phong khẽ gật đầu, bụng thầm nghĩ: “Nha đầu này đúng là cẩn thận… chắc là tiêu tốn không ít tiền đây.”

Nói đoạn, hắn lại hỏi tiếp: “Những thứ mà tôi dặn dò cô chuẩn bị… đã đủ hết chưa?”

“Tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ cả!”

Sau khi đích thân kiểm tra qua một lượt, xác nhận không còn thiếu món gì, Lý Thừa Phong liền dẫn theo đoàn người lên ba bốn chiếc xe tải, chở theo cả đống dụng cụ, đồ cúng và hương nến, thẳng hướng tới nghĩa địa có tổ phần nhà họ Diệp ở vùng ngoại thành Thanh Châu.

Sau khi đến nơi, lúc này đã là ba giờ sáng.

Diệp Mộng Dao định đi theo, thế nhưng Lý Thừa Phong liền ngăn lại: “Cô ở lại trong xe.”

“Tại sao?” Diệp Mộng Dao tỏ vẻ không vui.

“Vì cô là phụ nữ.”

“Phụ nữ thì có làm sao?”

“Đây là quy củ của tổ tiên các đời truyền xuông.”

Từ xưa đến nay, cho dù là di dời mộ địa, đào đất, hay tảo mộ, đốt vàng mã, tất cảđều không để cho phụ nữ nhúng tay hay tham dự.

Bởi phụ nữ thuộc âm, mà mộ phần lại là nơi âm khí cực thịnh, nếu như nữ nhân đến gần, sẽ dễ rước theo oán khí hoặc tà khí về nhà, mang đến xui xẻo, bệnh tật cho gia đình.

Dân gian còn có câu nói: “Nữ nhân lên mộ, vận đen vào cửa.”

Cho nên mọi việc tế tổ, đào mộ, tất cả đều là do nam nhân gánh vác, đó cũng là một phần gốc rễ của tư tưởng trọng nam khinh nữ tồn tại ngàn đời.

Cho dù trong lòng không cam lòng, thế nhưng Diệp Mộng Dao vẫn đành phải nghe theo, chỉ có thể ngồi trong xe mà sốt ruột chờ đợi.

Ánh mắt cô dõi theo bóng lưng Lý Thừa Phong cùng đám công nhân lưng vác cuốc xẻng, khiêng đồ cúng, cả đám lặng lẽ tiến về khu vực tổ phần tối đen như mực.

Trên sườn đồi, hàng chục gò mộ lớn nhỏ mọc lên lô nhô, đứng ở trong đêm nhìn thấy mà rợn cả người, nếu như hiện tại không có đông người, e rằng cũng chẳng ai dám bén mảng đến nơi này.

Một luồng âm phong mang theo cảm giác lạnh lẽo lập tức thổi qua, khiến cho mấy công nhân có mặt ở nơi này khẽ rùng mình.

Người đi đầu tên là Lương Đại Cường, ngay từ khi gặp mặt Lý Thừa Phong, ánh mắt hắn đã lộ vẻ khinh thường.

“Chỉ là một thằng nhóc mặt mũi non choẹt, mà cũng dám tự xưng là phong thủy sư?”

Không chỉ có hắn, cả hơn chục người trong đám công nhân đi cùng đều đang nghi ngờ trong lòng, cho rằng Lý Thừa Phong chỉ là phường lừa đảo bịp bợm.

Dù vậy, bọn họ vẫn phải làm việc lấy tiền, chẳng muốn rước thêm rắc rối, đó cũng chính là bản tính của những người lao động thật thà.

Lý Thừa Phong cũng không giải thích gì, mà chỉ bình thản bước đến trước mộ phần, tay cầm mảnh vải đỏ dài chừng nửa mét, cẩn thận buộc lên thân cây hoè đang mọc trên đỉnh mộ.

Sau đó, hắn liền thắp hương, đốt giấy tiền, rồi bảo đám người đốt một tràng pháo.

Trong màn đêm đen tĩnh mịch, thanh âm pháo nổ lách tách lập tức vang lên khiến cho ai nấy giật thót mình mẩy.

Đợi cho đến khi khói dần tan đi, hắn quay sang nói với Lương Đại Cường và đám người: “Các anh nghe cho kỹ đây, lát nữa cho dù có nhìn thấy gì, cũng tuyệt đối không được hoảng sợ.”

“Ha! Có gì đâu mà sợ?”

“Đúng đấy, chúng tôi đã sống gần nửa đời người rồi, ma quỷ nào mà chưa từng thấy!”

“Ha ha ha…”

Cả đám lập tức cười lớn, rõ ràng là đang chế giễu nít ranh như hắn.

Lý Thừa Phong chỉ mỉm cười, cũng không muốn đôi co với bọn họ, rồi chắp tay hướng về phía mộ phần trước mặt, miệng lẩm bẩm khấn: “Chư vị tổ tiên Diệp gia, ta xin thứ lỗi vì đã mạo phạm. Ta tên là Lý Thừa Phong, truyền nhân của Kỳ Môn nhất mạch, được hậu nhân của các ngài mời đến nơi này để hóa giải tai ương, giải trừ vận xui. Kính mong chư vị tiên linh sống khôn thác thiêng tạm tránh sang một bên, nếu có có điều mạo phạm, xin chớ trách tội. Nếu đồng ý, xin mời chư vị tạm thời rời chỗ. Còn nếu không đồng ý, ta sẽ lập tức rút lui, nhưng đến khi đó, gia tộc Diệp gia chắc chắn sẽ phải tuyệt tự tuyệt tôn. Ta tin… các ngài hiểu rõ hơn ta.”

Người xưa vẫn luôn tin rằng, mỗi khi có việc động thổ hay đào mộ, nếu như có con cháu nam của dòng họ quỳ trước mộ khóc than đôi tiếng, sẽ giúp cho tổ tiên an lòng.

Thế nhưng Diệp Cô Thành hiện đang bệnh nặng, Diệp gia ở Thanh Châu lúc này chỉ còn một mình Diệp Mộng Dao, cho nên việc này chỉ đành phải nhờ Lý Thừa Phong giải thích thay.

Lương Đại Cường và mấy người khác, nhìn chằm chằm hắn lẩm bẩm trước bia mộ, trong lòng lại càng trở nên xem thường.

“Đúng là lừa đảo, thật là biết diễn trò…” Có ai đó trong đám thì thầm khẽ nói.

Nhưng chỉ giây lát sau, một chuyện khiến cho toàn bộ đám người mặt cắt không còn giọt máu!

“A!!!”

“Cái quái gì thế kia!?”

“Trời ơi… ma trơi! Là ma trơi!!!”

Từ trên phần mộ của thái gia gia nhà họ Diệp, một quả cầu lửa xanh lục nhìn qua trông giống như một quả bóng đang bốc cháy bỗng bay vọt lên không, lơ lửng xoay tròn giữa đêm đen!

Ngay sau đó, từng phần mộ ở xung quanh đều tuôn ra những đốm lửa xanh to nhỏ khác nhau, nhấp nháy trong gió lạnh đêm khuya.

Những ngọn lửa “ma trơi” ấy đang từ từ bay ra khỏi mộ, rồi tụ tập về sườn núi đối diện, lơ lửng bay giữa không trung, tựa như những linh hồn đang bị trôi dạt giữa dòng đêm đen.

Một vài công nhân trong lúc nhất thời hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng Lý Thừa Phong lớn tiếng quát: “Đừng chạy! Chúng sẽ không làm hại các anh!”

Bình Luận

0 Thảo luận