Đôi nắm tay mềm mại của Diệp Mộng Dao dần siết chặt đến mức run rẩy, nét mặt cô tràn đầy cảm xúc mâu thuẫn và đau khổ, nước mắt mang theo vô vàn uất ức đã tràn ra khỏi khóe mi.
Cô hận không thể trực tiếp xé xác Diệp Vô Danh thành muôn mảnh, chém hắn tan thành tro bụi!
Thế nhưng giờ đây, sinh mạng của cha và tiểu cô của cô lại đang nằm trong tay hắn, nếu cô không lựa chọn đáp ứng hắn, tên súc sinh này hoàn toàn có thể ra tay sát hại hai người bọn họ.
Diệp Mộng Dao chậm rãi nhắm chặt hai mắt, cô hiện tại không muốn nhìn thêm khuôn mặt ghê tởm ấy nữa. Nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt thanh tú, thanh âm của cô có chút nghẹn lại, mang theo sự tuyệt vọng: “Chỉ cần anh có thể hứa không làm hại cha và tiểu cô của tôi, tôi… tôi sẽ nghe lời anh.”
Diệp Vô Danh cười lên vô cùng khoái trá, ánh mắt của hắn lập tức lóe lên tia sáng dâm tà xen lẫn đắc ý: “Cô yên tâm đi, chỉ cần cô có thể thoả mãn tôi, sau này mỗi khi tôi nhớ tớicô, cô phải ngoan ngoãn tự mình đến phục vụ. Còn hai người bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ động đến, ha ha ha…”
Hắn nói xong lại cười lên điên cuồng, nụ cười đầy vẻ thoả mãn và cuồng loạn.
Ngay từ ngày đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Mộng Dao, hắn đã bị say mê trước nhan sắc tuyệt trần của cô, đêm đêm vẫn luôn tưởng tượng tới cảnh tượng có thể chiếm đoạt được thân thể cô, cho đến hôm nay thì giấc mơ này cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.
Hắn đang run rẩy vì phấn khích, hai mắt đỏ ngầu như sói hoang, miệng khẽ lẩm bẩm: “Rốt cuộc… mình cũng đã đợi được một ngày này…”
Diệp Mộng Dao cắn chặt khoé môi đến mức bật máu, trong lòng đè nén sự sỉ nhục đang thiêu đốt thân thể, rồi chậm rãi bước đến bên chiếc sofa. Bàn tay cô khẽ run rẩy, từng chút một cởi ra khuy áo, mỗi một động tác làm ra đều khiến cô rớm nước mắt.
“Chỉ cần cha và tiểu cô có thể bình an… chỉ cần hai người bọn họ có thể an toàn…” Diệp Mộng Dao khẽ tự nhủ, trong lòng đau đớn đến tột cùng.
Phía bên kia, Diệp Vô Danh cũng đã bắt đầu cởi đồ, hắn vừa loạng choạng vừa cười lên đê tiện.
Áo của hắn vừa mới rời khỏi người, đã vội vàng bước đến bên cạnh Diệp Mộng Dao, rồi định lao vào như dã thú đói mồi.
Nhưng đột nhiên, hắn liền đứng khựng lại.
Ánh mắt mờ men say của hắn bỗng nhiên trở nên trống rỗng, cảm giác quen thuộc mỗi khi đối diện với phụ nữ xinh đẹp cùng biểu hiện “phản ứng sinh lý” bỗng nhiên biến mất hoàn toàn.
“Khoan đã… sao mình… lại không có cảm giác gì?” Hắn liền cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Cái… cái quái gì đang xảy ra thế này!?”
Chỗ đó của hắn, lúc này đã... trống rỗng!
Không còn cậu nhỏ Peter quen thuộc, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh ngắt.
“Không thể nào! Cậu bé Peter của mình đâu rồi!? Cả… cả hai viên bi rồng của mình nữa!?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=24]
Chúng biến đi đâu cả rồi!?”
Diệp Vô Danh thoáng sững sờ trong vài giây, rồi cố dụi hai mắt thật mạnh, nghĩ rằng là do bản thân uống say quá nên bị hoa mắt.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, kết quả vẫn là y như cũ, bộ ấm chén của hắn lúc này đã trống trơn!
Hắn bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, hai tay vội vàng lục tìm trong quần, lộ ra vẻ gấp gáp đến mức mồ hôi túa ra khắp toàn thân.
“Không thể nào… không thể nào… Peter của mình đâu mất rồi!? Trứng dái của mình đâu!?”
Diệp Mộng Dao, lúc này đang vừa nhắm mắt cố chịu đựng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hắn kêu gào kinh hoàng, cô lại lần nữa mở mắt ra, ánh nhìn tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Thời điểm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngay lập tức sững sờ tại chỗ!
“Cái gì… thế này?” Diệp Mộng Dao như đang không tin nổi vào hai mắt mình.
Rõ ràng ngay trước mắt cô, bộ ấm chén của Diệp Vô Danh lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, không còn sót lại chút dấu vết.
Cô liền lấy tay dụi mắt liên tục, cứ ngỡ rằng bản thân mình bị hoa mắt, nhưng cố nhìn lại thêm lần nữa, cảnh tượng kia vẫn là y như cũ!
Diệp Mộng Dao kinh ngạc đến mức hít thở không nổi, còn về phía Diệp Vô Danh thì sớm đã hoàn toàn sụp đổ, ngồi phịch xuống ghế Sofa, hai mắt mất đi thần thái, khoé môi khẽ run run.
“Không… không thể nào… tại sao lại xảy ra chuyện như thế này được…”
Cảnh tượng ấy khiến cho Diệp Mộng Dao vừa có chút sững sờ, vừa mừng thầm trong lòng.
“Lý Thừa Phong… hắn đã thật sự làm được rồi…”
Súc Dương Chú, pháp thuật mà cô luôn có cảm giác hoài nghi, lúc này đã phát huy tác dụng!
Pháp thuật này thế mà lại thật sự khiến một người đàn ông chỉ trong chớp mặt liền biến thành thái giám!
Ánh mắt cô mang theo vẻ lạnh lùng như hàn băng, sự sợ hãi khi nãy hiện tại đã biến thành sự hả hê: “Diệp Vô Danh, anh thân là trưởng bối của tôi, lại nảy sinh ra tâm ý đồi bại. Đây chính là trời cao có mắt trừng phạt anh.”
“Câm miệng!” Diệp Vô Danh lập tức gào lên, thanh âm khản đặc.
“Không thể nào! Chắc là do mình say quá… đây chỉ là ảo giác! Ừ, phải rồi, chỉ là giấc mơ thôi!”
Hắn cứ một mình lẩm bẩm, điên cuồng tự an ủi, nhưng cho dù hắn có xoa, bóp, sờ, bấm, lật, kết quả vẫn chỉ là khoảng không phẳng lì trống rỗng.
“Không… không thể nào! Chỉ mới nửa tiếng trước mà thôi, mọi thứ vẫn còn ở đó mà!!!”
Diệp Vô Danh liền gào lên như kẻ mất trí, hai tay vẫn cố cào loạn trong quần, như đang tìm kiếm một thứ gì đó không còn tồn tại.
Diệp Mộng Dao đứng ở một bên nhìn lại, ban đầu cô còn cảm thấy xấu hổ, nhưng càng nhìn cô lại càng cảm thấy toàn thân sảng khoái.
“Đúng là ông trời có mắt, nếu như ban nãy không có Lý Thừa Phong ra tay, vậy thì ngày hôm nay mình đã bị hắn làm nhục rồi…”
Diệp Mộng Dao liền cười lạnh, giọng điệu tràn đầy vẻ khinh miệt: “Diệp Vô Danh, tôi còn tưởng anh là nam nhân thật sự, tôi lại không ngờ tới… anh thế mà lại là một tên thái giám!”
“Câm miệng!”
“Ghê tởm! Đàn ông kiểu như anh… đúng là mất mặt nam nhân trong thiên hạ.”
Diệp Mộng Dao ngẩng đầu đầy vẻ thách thức, tiếp tục mỉa mai hắn: “Sao nào, Diệp Vô Danh? Nếu anh vẫn còn ‘được’, vậy thì mau tới đây đi! Còn nếu bất lực, vậy thì mau cút cho khuất mắt tôi! Tôi không có hứng phí phạm thời gian của mình với một tên thái giám.”
“Cô… cô… cô cứ đợi đấy!!!” Diệp Vô Danh giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hai mắt long lên sòng sọc.
Bị một người phụ nữ nói bản thân là “thái giám”, đây đúng là đòn chí mạng đối với bất kỳ nam nhân nào, huống hồ đối với một người như hắn, một kẻ ngạo mạn và dâm loạn.
Nếu là trước kia, chỉ cần có người nói ra một câu như thế, hắn đã nhào tới mà chơi đến chết người.
Nhưng hiện tại, hắn tuy có tâm mà không có sức, cái thứ cần dùng tới nhất lúc này thì đã biến mất!
“Diệp Mộng Dao!” Diệp Vô Danh gằn lên từng chữ: “Tôi thề… tôi thề sẽ khiến cô phải tự mình quỳ xuống mà cầu xin tôi!”
Tuy là hùng hổ như thế, thế nhưng giọng hắn lại run lên bần bật, rồi quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng.
Hắn đã sớm mặc lại quần áo, mang theo vẻ mặt cắt không còn giọt máu, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Các bác sĩ chuyên khoa nam học đều ngây người khi khám phần dưới của hắn.
“Trời ạ… đây… đây là trường hợp gì thế này?” Một bác sĩ lớn tuổi nhất trong đám liền cau mày: “Bản thân tôi đã làm bạn với nghề suốt mấy chục năm, lại chưa bao giờ chứng kiến ca bệnh nào kỳ lạ như thế này.”
“Dương vật… và tinh hoàn của bệnh nhân… lại… rút hết vào bên trong ổ bụng?”
Cả phòng bệnh lúc này đang hội chẩn tạm thời nghe đến đây liền nén cười đến đỏ bừng mặt mày, dù sao thì đây cũng là bệnh nhân của bọn hắn, nếu như cười ra tiếng thì e là mất hết đạo đức nghề nghiệp.
Một người liền lấy cái nhíp, cẩn thận gạt qua gạt lại, chỉ thấy một chóp nhỏ xíu nhô ra bên ngoài.
“Đây… là… là di chứng hiếm gặp gì sao?”
“Tôi cũng không rõ, có lẽ cả thế giới này chưa có ca bệnh nào có triệu chứng tương tự.”
Đám bác sĩ chuyên gia liền họp khẩn tại chỗ, bàn luận suốt hơn nửa tiếng, nhưng không một ai có thể lý giải nổi.
Diệp Vô Danh lúc này đang nằm im trên giường, mặt xanh như tàu lá chuối, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Hắn lấy tay nắm chặt ga giường, giọng run lên: “Bác sĩ… đây rốt cuộc là… bệnh gì? Mấy người có thể chữa được không? Tôi… tôi sẽ không bị như thế mãi chứ!?”
“Diệp tiên sinh, xin anh hãy bình tĩnh. Đây là trường hợp cực kỳ hiếm gặp, chúng tôi phải mời hội đồng chuyên gia, nghiên cứu hướng điều trị cụ thể…”
Nghe đến đây, Diệp Vô Danh mặt xám như tro, trái tim hắn đập loạn hẳn lên, cảm giác sợ hãi khủng khiếp đang len lỏi khắp cơ thể.
“Không… không thể nào! Đây không phải là bệnh tật gì cả! Mình… mình có lẽ đã bị trúng tà rồi!”
Trong đầu hắn văng vẳng thanh âm của Diệp Mộng Dao, và những lời cô nói trước đó: “Đây là do ông trời có mắt trừng phạt anh.”
Đến thời khắc này, hắn mới thật sự hoảng sợ.
Dù cho hắn có cố gắng tự an ủi bằng khoa học, nhưng càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy rợn người.
“Không thể nào… không thể nào lại là trúng tà được…”
Dưới sự sắp xếp của các bác sĩ, Diệp Vô Danh bị yêu cầu lập tức nhập viện để theo dõi và kiểm tra toàn diện.
Còn ở bên ngoài kia, tin tức về một người đàn ông đang yên đang làm “bỗng nhiên biến thành thái giám” đã lan truyền đi trong âm thầm một cách chóng mặt, đang chuẩn bị gây chấn động cả vùng Thanh Châu…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận