Lý Thừa Phong cố gắng giảng giải rất nhiều, Diệp Mộng Dao tuy lắng nghe vô cùng chăm chú, thế nhưng cô càng nghe lại càng cảm thấy mông lung mờ mịt.
“Trọc khí của ngũ cốc?”
“Liên kết cường đại sao?”
Diệp Mộng Cốc thậm chí còn chẳng rõ ‘ngũ cốc’ bao gồm những gì, vậy thì làm sao có thể hiểu nổi cái gọi là “trọc khí từ ngũ cốc” hay “rễ của ngũ cốc”?
Mà cô lại càng không thể hiểu nổi, tại sao cơ thể con người lại có trọc khí của ngũ cốc được chứ?
Theo như Lý Thừa Phong nói, rễ của các loại ngũ cốc thường thấy nhất chính là rơm rạ, mà hiện tại hắn dùng rơm khô để bện thành hình nhân cũng là phương pháp tiện nhất. Bởi vậy, trong nhiều pháp môn của Kỳ Môn, phong thủy sư hay pháp sư đều lấy rơm khô làm vật dẫn khi hạ chú.
Lý Thừa Phong lựa chọn một nắm rơm khô, cẩn thận xoắn, nắn, bện, chỉ chốc lát đã tạo thành một hình nhân làm bằng rơm khô.
Hắn lại lấy ra hoàng chỉ có ghi lại sinh thần bát tự của Diệp Vô Danh, cùng với móng tay và mấy sợi “tóc” quăn queo, tất cả đều được gói chặt, rồi đặt vào chính giữa hình nhân, buộc chặt lại với nhau bằng chỉ đỏ.
Làm xong hình nhân, hắn lại lấy ra một cái khay được làm bằng gỗ, đổ vào trong đó bùn trộn với nước, rồi đặt hình nhân bằng rơm lên chính giữa.
Hai ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp một tấm linh phù, hắn liền nhắm chặt hai mắt, miệng bắt đầu cấp tốc tụng niệm pháp quyết: “Thiên chú chú, địa chú chú, Bát Phương Thần Binh lai trớ chú, bạch chú chú, dạ chú chú, Nhật Dạ Du Thần lai trớ chú, thần chú chú, quỷ chú chú, Ngũ Quỷ Diêm La lai trớ chú…”
Tốc độ tụng niệm pháp quyết của hắn quá nhanh, Diệp Mộng Dao mới chỉ nghe qua mà mù mờ chẳng hiểu gì, nhưng từng tiếng vang trầm thấp ấy lại khiến cho cô cảm giác lạnh sống lưng, trong không khí lúc này dường như có một luồng tà khí âm trầm đang từ từ khuấy động.
Thời điểm chú ngữ vừa dứt, Lý Thừa Phong khẽ vẩy cổ tay, linh phù đang bị kẹp giữa hai ngón liền tự bốc cháy, tro tàn rơi lả tả lên hình nhân được bện bằng rơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=23]
“Xong rồi.” Lý Thừa Phong liền cười khẽ.
Cùng lúc ấy, ở một nơi khác, Diệp Vô Danh lúc này đang ngồi trong phòng, bỗng nhiên rùng mình một cái. Hắn liền run nhẹ toàn thân, cảm giác như có một luồng gió lạnh đang luồn thẳng từ trên sống lưng đi xuống.
Diệp Mộng Dao tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng vừa có chút hiếu kỳ, vừa có chút run sợ, cô lại không ngờ để có thể hạ trớ chú lên một người, lại phiền phức và nghiêm trọng đến như vậy.
“Lý tiên sinh… cứ như thế là xong rồi sao?”
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng tinh quái: “Chưa xong đâu… còn một bước quan trọng nhất.”
Nói đoạn, hắn liền cầm lấy một cây đinh dài bảy tấc, chuyên để đóng nắp quan tài, được làm bằng sắt đen, toàn thân cây đinh phát ra hàn quang lạnh lẽo, hắn khẽ giơ cây đinh lên, rồi dứt khoát đóng thẳng vào giữa hai chân hình nhân làm bằng rơm.
Cùng lúc ấy, Diệp Vô Danh còn đang say mê nâng lên ly rượu, lại rùng mình thêm một lần nữa, cảm giác lạnh buốt từ phía bụng dưới lan ra, nhưng hắn chỉ cười khan, cho rằng do trời đang có gió hay cảm lạnh, rồi cứ như vậy uống tiếp.
Diệp Mộng Dao nhìn hình nhân rơm trong khay gỗ, thân dưới hình nhân còn đang cắm thẳng cây đinh, khuôn mặt cô thoáng có chút ửng đỏ, nhất là khi nhớ đến tên gọi của loại pháp thuật này.
Cô khẽ cắn cắn môi, cũng không dám hỏi thêm, nhưng trong lòng lại tràn đầy tò mò: “Không biết… cái ‘chỗ đó’ của tên khốn Diệp Vô Danh kia… thật sự có bị rút vào trong bụng không nhỉ?”
Ý nghĩ ấy vừa mới hiện ra, cô liền xua xua tay, thầm mắng bản thân trong lúc nhất thời lại suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng dù cho có tò mò, cô vẫn luôn có một loại cảm giác nửa tin nửa ngờ. Liệu pháp thuật "Súc Dương Chú” này có thật sự hiệu nghiệm như lời mà Lý Thừa Phong từng nói hay không?
Lý Thừa Phong hiện tại cũng chẳng bận tâm đến việc cô có suy nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng bưng khay gỗ lên, đặt trước bức họa của tổ sư Quách Phác, trên mặt nở ra nụ cười khôn ngoan: “Tổ sư gia, đồ nhi đã thi triển Súc Dương Chú trừng phạt hắn rồi, người đã thấy vừa lòng chưa?”
Diệp Mộng Dao nhìn thấy hắn lảm nhảm nói chuyện với bức họa, trên trán nổi cả da gà.
“Trời ạ… tên này chắc thật sự có vấn đề về thần kinh.”
Cô khẽ rùng mình một cái, nghĩ bụng nếu không phải hắn thật sự có bản lĩnh thật, thì chắc chắn cô đã bỏ chạy từ lâu.
Đúng lúc đó, điện thoại Diệp Mộng Dao liền rung lên hồi chuông, người gọi đến chính là Diệp Vô Danh.
“Cô mau quay trở về công ty một chuyến." Thanh âm của hắn từ đầu dây bên kia khàn khàn, trầm đục, lại còn vương vấn mùi rượu nặng.
Diệp Mộng Dao lập tức cúp máy, quay sang nói: “Lý tiên sinh, tôi còn có việc, phải quay trở về công ty ngay.”
“Ừ, cô mau đi đi, không tiễn.”
Diệp Mộng Dao liền rời khỏi Tùy Duyên Đường, vội vàng trở về trụ sở công ty của Diệp gia. Những ngày qua, cô chỉ một mực bận lo cho sức khoẻ cha và tiểu cô, gần như là hoàn toàn bỏ mặc công việc.
Cô nào có ngờ, lúc này toàn bộ sản nghiệp của Diệp gia ở Thanh Châu đã hoàn toàn rơi vào tay Diệp Vô Danh.
Thời điểm cô vừa mới bước vào công ty, liền nhận thấy ánh mắt của các nhân viên nhìn mình vừa lạ lẫm vừa sợ sệt. Không một ai dám chào cô, chỉ âm thầm xì xào sau lưng.
Diệp Mộng Dao cũng không để tâm, nhanh chóng bước thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
Bên trong, Diệp Vô Danh đang ngồi chễm chệ trên ghế của cha cô, ánh mắt hắn lúc này đục ngầu, lộ ra vẻ say khướt, nhưng vẫn đong đưa dâm tà nhìn cô từ đầu đến chân.
Cái nhìn ấy của hắn khiến cho cô sởn da gà, cả người cứ có một loại cảm giác cực kỳ ghê tởm.
“Diệp Vô Danh, anh gọi tôi đến đây là có chuyện gì?”
Diệp Vô Danh khẽ cười, nụ cười của hắn tràn đầy đầy tà khí: “Hahaa… đại tiểu thư à, chúng ta đã lâu rồi không có gặp lại. Tôi hôm nay mời cô đến đây, chỉ là để… hàn huyên lại chút chuyện cũ mà thôi.”
“Tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói. Về sau, nếu như không có chuyện gì thì đừng có gọi điện làm phiền tôi!”
Thanh âm của cô lạnh như băng, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái.
Diệp Vô Danh liền đứng bật dậy, loạng choạng bước lại gần, mùi rượu theo đó mà xộc thẳng vào mặt cô.
Hắn liền đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, sau đó lại áp sát, hít sâu một hơi, gương mặt vẩn đục tràn đầy vẻ thèm khát.
“Đại tiểu thư à… cô thực sự rất là xinh đẹp… Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã… thích cô rồi.”
“Diệp Vô Danh, anh muốn làm gì?”
Diệp Mộng Dao chán ghét đẩy mạnh hắn ra, sắc mặt tức giận đến mức trắng bệch.
Nếu tính theo vai vế trong gia tộc, cô còn phải gọi hắn một tiếng “thúc”!
Thế mà hiện tại hắn lại dám nói những lời dơ bẩn như thế này.
Diệp Vô Danh nghe đến đây thì bật cười, tiếng cười mang theo cảm xúc ngông cuồng và đê tiện: “Cô rõ ràng là biết tôi muốn gì mà. Tôi tự nguyện rời khỏi Kinh Thành đến Thanh Châu này, chính là vì cô.”
“Chỉ cần cô có thể chiều chuộng tôi một đêm, vậy thì cô vẫn sẽ là đại tiểu thư nhà họ Diệp.”
“Còn nếu không…” Nói đến đây, hắn liền nhếch môi, giọng điệu mang theo cảm giác lạnh toát: “Cô sẽ chẳng còn gì cả.”
Diệp Mộng Dao run lên vì phẫn nộ xen lẫn ghê tởm, cô không ngờ tên cầm thú này đã để mắt tới mình từ lâu.
“Anh… anh thật đúng là không bằng loài súc sinh!”
Nói xong những lời này, cô liền xoay người định bỏ đi, thế nhưng Diệp Vô Danh cười khẩy: “Cô có thể tuỳ ý rời đi, nhưng cô phải suy nghĩ cho thật kỹ đi, hiện tại cha cô và tiểu cô cô của cô vẫn đang nằm liệt trong bệnh viện.”
Diệp Mộng Dao lập tức dừng lại, sau đó quay đầu, ánh mắt tràn đầy oán hận: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào!?”
Diệp Vô Danh từ từ tiến lại gần, nở ra nụ cười nham hiểm: “Chỉ cần cô có thể chiều tôi một lần, cha cô và tiểu cô của cô sẽ bình an vô sự. Nhưng nếu cô dám bước một chân rời khỏi căn phòng này, thì sáng mai… cô có thể đến bệnh viện nhặt xác của hai người bọn họ.”
Diệp Mộng Dao run lên vì tức giận, đôi mắt nhạt nhoà vì rơi lệ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô sống từ bé đến giờ vẫn chưa bao giờ thấy một kẻ nào lại đê tiện đến mức này.
Nhưng cô nghĩ đến cha và tiểu cô, cảm xúc nghẹn ngào lại dâng lên, cô liền cắn chặt môi, thanh âm mang theo run rẩy: “Anh… anh muốn tôi phải làm gì?”
Diệp Vô Danh nở ra nụ cười đê tiện hèn hạ, chậm rãi nói: “Trước tiên, cô cứ cởi quần áo ra, rồi ngoan ngoãn nằm lên ghế sofa.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận