Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 22: Cấm thuật dân gian - Súc Dương Chú (1)

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:39:30
Diệp Mộng Dao đứng phía sau Lý Thừa Phong, ánh mắt của cô lúc này ẩn chứa ý cười giễu cợt, mắt thấy hắn quỳ bái một bức họa, miệng lẩm bẩm khấn niệm như một kẻ bị bệnh tâm thần, thật đúng là khiến cho người ta vừa buồn cười vừa ngán ngẩm.

Cô liền chống hai tay đứng ở bên cạnh, trên tay vẫn còn đang cầm một túi zip nhỏ đựng tóc và móng tay của Diệp Vô Danh, vẻ mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn.

Lý Thừa Phong quỳ ở trước bàn thờ khấn bái hồi lâu, nhìn thấy bức họa tổ sư gia lúc này đã không còn phản ứng gì, trong lòng mới thở phào một hơi.

“Xem ra… tổ sư gia đã nguôi giận rồi.”

Hắn tự cho mình suy nghĩ như vậy, nhưng lại không hề hay biết, rắc rối lớn hơn còn đang chờ đợi hắn ở phía sau.

Sự tình lư hương bằng vàng của hắn coi như đã xử lý xong, hiện tại phải đến lượt Diệp Vô Danh trả nợ máu.

Lý Thừa Phong nheo nheo hai mắt, miệng lẩm bẩm: “Tổ sư gia, người cứ yên tâm ở đồ nhi, đồ nhi sẽ thay người báo thù rửa hận.”

“Tên khốn kiếp đó… đồ nhi nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt!”

Nói rồi, hắn liền quay sang Diệp Mộng Dao, giọng điệu mang theo vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Cô mau đưa tóc và móng tay của Diệp Vô Danh cho tôi.”

“Đây!” Diệp Mông Dao liền đưa ngay túi zip cho hắn.

Lý Thừa Phong đưa tay đón lấy, lại bảo cô viết ra ngày tháng năm cùng giờ sinh của Diệp Vô Danh lên trên giấy.

Diệp Mộng Dao thì đứng ở bên cạnh, ánh mắt mang theo sự tò mò mà dõi theo từng động tác của hắn, cô thực sự muốn biết, rốt cuộc hắn làm sao để có thể hạ chú lên người Diệp Vô Danh?

Lý Thừa Phong liền mở ra túi zip, bên trong là vài mẩu móng tay đã bị cắt xuống, cùng vài sợi tóc đen quăn tít.

Hắn khẽ cau mày.

“Lạ thật đấy… tóc của Diệp Vô Danh đâu có xoăn…”

Hắn liền cầm lên ngắm nghía thật kỹ, đột nhiên sững người, ánh mắt lộ ra vẻ ngờ vực, sau đó thì lập tức hiểu ra.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=22]


“Mẹ ơi… thứ này đâu phải là tóc đầu… rõ ràng đây là… tóc của ‘cậu nhỏ’!”

Hắn suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, lén liếc nhìn sang Diệp Mộng Dao, lòng thầm nghĩ: “Nha đầu ngốc này… thế mà lại đi nhặt nhầm lông ở đầu dưới mang đến nơi này!

Nếu giờ hắn nói toẹt ra sự thật, cũng không biết Diệp Mộng Dao có nôn ra tại chỗ không nữa.”

Hắn liền cố nuốt tiếng cười, giữ nguyên gương mặt bình tĩnh, thế nhưng khóe môi hắn lúc này lại cong lên một nụ cười nhìn qua trông vô cùng kỳ dị.

Đúng lúc ấy, trong đầu hắn chợt lập tức lóe lên một ý nghĩ cực kỳ hiểm độc: “Nếu đã như thế… vậy thì thi triển luôn cấm thuật dân gian, Súc Dương Chú.”

Súc Dương Chú, đây là một loại cấm thuật cực kỳ tàn độc lưu truyền từ thời nhà Tống, cấm thuật bị quan phủ và các chính phái nghiêm cấm tuyệt đối, nếu như có người nào dám thi triển ra cấm thuật thì sẽ bị xử trảm.

Nhưng dù cho nó có bị cấm, tà phái am hiểu Kỳ Môn vẫn luôn lén lút truyền thừa lại, dần dần trở thành bí pháp tà môn thất truyền trong dân gian.

Diệp Mộng Dao nhìn thấy hắn đứng yên nhìn cọng tóc, hai mắt âm trầm như đang nghĩ ngợi điều gì đó, cô liền tò mò hỏi: “Lý tiên sinh, tóc và móng tay này… có vấn đề gì sao?”

“Sao anh lại đứng ngẩn ra tại chỗ thế?”

“À, không có gì đâu.” Lý Thừa Phong nghe đến đây thì giật mình đáp khẽ: “Tôi chỉ là đang nghĩ xem nên thi triển loại trớ chú nào mà thôi.”

Câu trả lời ấy của hắn lại khiến cho cô càng thêm háo hức, từ khi biết được Lý Thừa Phong là người am hiểu pháp thuật và phong thủy, trong lòng cô đã muốn tận mắt thấy hắn thi triển một lần.

Diệp Mộng Dao liền nghiêng đầu, hai mắt trở nên sáng rực: “Lý tiên sinh, anh định dùng loại pháp thuật nào để nguyền rủa Diệp Vô Danh?”

“Cấm thuật dân gian, Súc Dương Chú.”

Nghe đến hai chữ “cấm thuật”, ánh mắt của Diệp Mộng Dao lại một lần nữa sáng bừng hẳn lên. Từ “cấm” đối với người bình thường mà nói luôn mang một vẻ bí ẩn đầy ma lực, khiến cho người ta vừa sợ hãi vừa tò mò.

Trước kia, Diệp Mộng Dao vẫn luôn cho rằng những chuyện này toàn là mê tín dị đoan, thế nhưng từ sau khi gặp được Lý Thừa Phong, mọi nhận thức của cô về khoa học lẫn sự vật đều đã bị đảo lộn.

Trên đời này, quả thật có những thứ vượt ra ngoài tầm hiểu biết cùng lý giải của khoa học.

Diệp Mộng Dao vội vàng hỏi tiếp: “Lý tiên sinh, Súc Dương Chú mà anh nói nghĩa là gì? Người bị trúng phải Súc Dương Chú đó… thì sẽ có kết cục như thế nào?”

Lý Thừa Phong khẽ ho lên một tiếng, gương mặt có phần ngượng ngùng đáp: “Cô là phụ nữ… những chuyện như thế này tốt nhất là đừng hỏi, cũng đừng tò mò.”

“Phụ nữ thì sao chứ? Phụ nữ cũng phải có quyền lợi được biết chứ!” Diệp Mộng Dao trợn trừng hai mắt: “Tôi mặc kệ! Hôm nay anh nhất định phải nói cho tôi biết Súc Dương Chú là cái gì!”

Thấy cô làm ra bộ dáng kiên quyết như thế, Lý Thừa Phong chỉ đành bất lực thở dài, sau đó liền giải thích: “Súc Dương Chú… là một loại trớ chú chuyên dùng để trừng phạt đàn ông. Đối với phụ nữ, nó hoàn toàn vô hiệu. Người bị trúng phải loại trớ chú này, sẽ vĩnh viễn mất hết khả năng làm đàn ông. Cái đó của hắn… sẽ bị rút hết vào trong bụng, chỉ còn chừa lại chút xíu để… đi tiểu.”

Diệp Mộng Dao sau khi nghe xong, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng như lửa, trong đầu cô lập tức tràn ngập hình ảnh khó nói, cảm thấy vừa kỳ dị vừa buồn cười.

“Trên đời… lại có loại pháp thuật quái đản đến như vậy sao?”

Diệp Mộng Dao vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu hỏi: “Cái Súc Dương Chú đó thật sự có thể khiến một người đàn ông… trở thành như vậy ư?”

Lý Thừa Phong nghe cô hỏi liền mỉm cười, thanh âm của hắn chậm rãi như đang giảng giải kinh văn: “Súc Dương Chú đã tồn tại từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Khi đó, loại pháp chú này thường hay được dùng trong hoàng cung để bảo vệ hậu cung. Những nam thị vệ phục vụ trong hoàng thất đều bị các phương sĩ thời đó thi triển loại pháp chú này, khiến cho bọn họ không thể làm loạn trong hậu cung.”

“Sau này, ngẫu nhiên có vài người học được cách giải trừ pháp chú, khiến cho hậu cung rơi vào tràng cảnh lại loạn, cho nên đến thời Tần Thủy Hoàng, nhà vua đã ra lệnh triệt để tịnh thân, không còn sử dụng tới pháp chú này nữa.”

“Bởi vì tịnh thân đem lại công dụng hiệu quả hơn, cho nên từ đó, Súc Dương Chú đến thời nhà Tống liền bị liệt vào danh sách các loại cấm thuật, dần dần bị thất truyền theo lịch sử, đến cuối thời nhà Thanh thì đã gần như tuyệt tích.”

Nghe hắn kể đến đây, Diệp Mộng Dao vừa xấu hổ vừa hiếu kỳ, hai má hơi có chút ửng đỏ, thế nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một tia tò mò: “Trời ơi… trên đời này thật sự tồn tại loại pháp chú tàn độc đến như thế sao…”

Tuy vậy, trong lòng cô vẫn luôn có một loại cảm giác nửa tin nửa ngờ.

“Lý tiên sinh, tôi vẫn là không tin đâu, mấy thứ này nghe thế nào cũng cảm thấy cứ như chuyện thần thoại.”

Lý Thừa Phong chỉ cười nhẹ, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt: “Diệp tiểu thư, cô không tin phải không?”

“Nếu như không tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự cũng là không cách nào có thể tin nổi.”

“Hehe…”

“Vậy thì hôm nay, tôi sẽ cho cô tận mắt xem thử, cấm thuật dân gian Súc Dương Chú này lợi hại đến mức nào!”

Hắn vừa nói xong, liền trực tiếp đi đến bên góc phòng, lôi ra một bó rơm khô đặt lên trên bàn, bắt đầu xoắn nặn thành hình nhân.

Diệp Mộng Dao càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu, liền cất lời hỏi: “Lý tiên sinh, tại sao lại phải dùng rơm khô mà làm hình nhân?”

Lý Thừa Phong liền mỉm cười, kiên nhẫn giảng giải cho cô: “Nếu như muốn hạ chú lên một người, thì phải có vật dẫn tương ứng với hắn. Con người ăn ngũ cốc, trong thân thể liền mang theo trọc khí của ngũ cốc. Vì thế, thời điểm đắp nặn hình nhân, nhất định phải dùng tới rễ của ngũ cốc, đó mới chính là sự liên kết cường đại nhất giữa người bị hạ chú và vật dẫn.”

Bình Luận

0 Thảo luận