Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 21: Mua cho tổ sư gia bát hương vàng

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:39:17
Lý Thừa Phong vừa lấy tay xoa xoa cái mông đau rát, vừa mang theo mặt mày nhăn nhó, trong lòng vẫn còn đang không dám tin nổi, tổ sư gia Quách Phác thế mà lại thật sự tồn tại, và đêm qua còn trực tiếp báo mộng, thậm chí đá hắn hai phát vào mông!

Chỉ cần nghĩ đến những lời mà tổ sư gia từng nói trong giấc mộng, nếu trong vòng ba ngày tới không khiến cho bọn người kia trả giá thì hắn sẽ “bị mang đi”, nghĩ đến đây, toàn thân hắn trở nên lạnh toát.

Rõ ràng… tổ sư gia đã thực sự nổi giận thật rồi.

Hắn liền vội vàng bò dậy, quỳ xuống trước bức họa Quách Phác đang treo trên tường.

Nhìn kỹ một hồi, hắn lại phát hiện ở trong bức tranh, tổ sư gia đang hơi liếc mắt, khóe miệng hơi có chút cong xuống, rõ ràng là vẻ mặt không vui.

Lý Thừa Phong hoảng sợ quỳ sụp xuống bái lạy liên tục, miệng lầm bầm liên hồi: “Tổ sư gia tại thượng, tất cả đều là lỗi của đồ nhi! Bị mấy tên côn đồ đó lật bàn thờ của người, lư hương của người cũng bị đập bể. Tất cả đều là do đồ nhi vô dụng, bản thân đánh không lại bọn chúng. Nếu như con đánh được, con đã đánh cho bọn chúng phun hết cả ruột gan ra ngoài! Xin người bớt giận, con nhất định sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá đắt! Xin ngài đừng dẫn con đi, nếu như không có con, ai sẽ dâng hương cho người đây? À phải rồi… cái lư hương bằng sứ kia có vỡ cũng chẳng sao, ngày mai con sẽ mua cho người một cái lư hương khác bằng vàng!”

Vừa mới dập đầu lia lịa, vừa len lén liếc nhìn lên khuôn mặt trong bức họa, nhìn thấy Quách Phác trong tranh vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghiêm nghị.

Đến khi nhắc đến “lư hương vàng”, bỗng nhiên, đôi mắt của tổ sư gia trong tranh hơi nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, thậm chí còn gật đầu với hắn một cái!

Ngay sau đó, vẻ mặt của Quách Phác lại trở về dáng vẻ hiền hòa như cũ.

Lý Thừa Phong nhìn thấy một màn này thì trợn tròn hai mắt, trái tim đập lên thình thịch.

“Cái quái gì thế này… đây rốt cuộc là mơ hay thật vậy?”

Cảm giác này, thực sự là chân thực đến mức rợn người, mà cũng hư ảo như sương khói. Một bức họa… làm sao lại có thể động đậy? Nếu như hắn đem việc này kể cho người khác, ai mà tin?

Cuối cùng hắn vừa run run vừa ngã người nằm phịch xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ tiếp cho đến khi trời sáng.

Sáng hôm sau, Lý Thừa Phong vừa mới tỉnh dậy đã kêu khẽ: “Đau chết ta mất…”

Phần mông hắn vẫn còn đang truyền tới cảm giác nhức buốt, thậm chí bên trên còn in hằn hai vết bầm tím to tướng. Chỉ cần nhớ lại giấc mộng đêm qua, cả người hắn lại lập tức toát mồ hôi lạnh.

Hắn liền vội vàng chạy về phía bàn thờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tổ sư gia trong tranh.

Bức hoạ vẫn như trước, gương mặt tổ sư gia lộ ra vẻ hiền hòa, dáng người tiên phong đạo cốt, ngoài ra thì không hề có gì khác lạ.

Hắn vẫn cố chăm chú nhìn lại, rồi rụt rè hỏi nhỏ: “Tổ sư gia ơi… đêm qua… có phải là ngài đã đến báo mộng cho con đúng không ạ?”

Không có động tĩnh gì.

Hắn lại hỏi thêm lần thứ hai, rồi lần thứ ba...

Đột nhiên, vẻ mặt Tổ Sư Gia trong bức hoạ lộ ra chút khó chịu, rồi gật đầu thật mạnh!

“Ối… mẹ ơi!!!”

Lý Thừa Phong hoảng hốt té ngồi phịch xuống đất, hai mắt mở ra trừng trừng nhìn chằm chằm bức họa, trong lòng hoàn toàn tin chắc, những chuyện xảy ra đêm qua, tất cả đều là thật!

Ngay lúc ấy, tổ sư gia trong tranh mở miệng nói: “Tiểu tử thối! Mau đi mua cho bản tiên một cái lư hương bằng vàng! Nếu như tối nay còn chưa có, vậy thì bản tiên lập tức sẽ dẫn ngươi đi!”

Lý Thừa Phong vội vàng quỳ sụp xuống đất dập đầu liền mấy cái, đưa tay trái cao quá đầu, cam kết như thề sống chết: “Tổ sư gia tại thượng, người cứ yên tâm! Đồ nhi sẽ đi ngay bây giờ! Đồ nhi nhất định mua cho ngươi một cái lư hương bằng vàng mới tinh!”

Bên trong bức tranh, Quách Phác chỉ khẽ gật đầu, rồi lại trở về dáng vẻ điềm nhiên như trước.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=21]


Lý Thừa Phong luống cuống mặc quần áo, tay ôm theo mười vạn tệ, chạy thẳng một mạch ra ngoài.

Trước khi rời đi hắn còn cẩn thận khóa cửa, thế nhưng kính vỡ rơi rụng đầy đất, cánh cửa vẫn thủng một lỗ to như nắm đấm, hắn liền thở dài: “Phải tìm thợ thay lại cửa mới thôi…”

Vừa mới bước ra, một chiếc xe hạng sang liền dừng ngay trước mặt, người ngồi trong xe không ai khác, chính là Diệp Mộng Dao, cô liền hạ kính xuống, tò mò hỏi: “Lý tiên sinh, mới sáng sớm thế này mà anh đã đi đâu vậy? Có chuyện gì gấp à?”

Gặp đúng lúc!

Hắn đang cần người chở đi, đỡ phải chen chúc vật lộn trên xe bú.

Vừa mới leo lên xe, Diệp Mộng Dao đã lôi ra một cái túi zip nhỏ, bên trong có chứa mấy sợi tóc và vài móng tay, cô liền mỉm cười đắc ý: “Tôi đã đào bới thùng rác trước cửa phòng Diệp Vô Danh suốt nửa ngày, mới kiếm được chừng này.”

“Bao giờ anh mới cho tôi xem thử Trớ Chú Thuật?”

“Chuyện đó… để sau hẵng nói đi, hiện tại tôi có việc gấp, cô cứ chở tôi đến tiệm vàng trước đã!”

Dù sao đi nữa, so với những chuyện khác, chuyện mua lư hương vàng cho tổ sư gia mới là việc quan trọng nhất!

Diệp Mộng Dao cũng nhận ra hôm nay hắn có vẻ khác lạ, cũng không còn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn đang gấp gáp đến mức kỳ lạ.

Rất nhanh, chiếc xe liền dừng lại trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.

Diệp Mộng Dao tò mò hỏi: “Lý tiên sinh, anh định mua trang sức cho ai à?”

“Việc không nên hỏi thì tốt nhất là đừng hỏi.” Hắn lạnh giọng đáp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đi một vòng quanh tiệm vàng, Lý Thừa Phong liền chọn ngay một bộ lễ vật bằng vàng ròng, bao gồm một lư hương vàng, một cặp chân đèn vàng, và hai đĩa đựng trái cây lễ vật bằng vàng.

Cộng lại số này… cũng đã hơn tám mươi vạn!

Mà trong tay hắn chỉ có mười vạn.

May thay, nơi đây có mặt Diệp Mộng Dao, đại tiểu thư nhà giàu đi cùng.

Cô tuy không hiểu vì sao hắn lại phải mua mấy thứ kỳ lạ này, nhưng vẫn không chút do dự móc ra thẻ quẹt trả tiền toàn bộ.

Với cô mà nói, chừng ấy tiền bỏ ra cũng chẳng đáng là bao. Hơn nữa, thời điểm Lý Thừa Phong cùng cô ước định chữa khỏi bệnh cho cha và tiểu cô, cô vốn dĩ sẽ phải trả thêm chín mươi vạn, cứ coi như đây là ứng trước.

Sau khi mua xong, Lý Thừa Phong còn cẩn thận mua sắm thêm nhang, đèn, hoa quả, tất là đều là những loại tốt nhất. Thời điểm hắn đã chuẩn bị đủ lễ vật, hắn liền lập tức quay trở về Tùy Duyên Đường.

Vừa mới vào đến nơi, hắn liền đặt lư hương, chân đèn, cùng đĩa đựng trái cây lễ vật bằng vàng lên bàn thờ, rồi đốt một nén hương, cắm ngay ngắn giữa lư hương, chắp tay vái ba vái thật thành kính.

Miệng vừa cầu khấn vừa thì thầm: “Tổ sư gia linh thiêng, những thứ mà người dặn dò, đồ nhi đã mua đủ cả rồi. Mấy món này… tốn không ít tiền đâu đấy ạ.”

“Tổ sư gia, đồ nhi gan nhỏ, xin người đừng hiện về hù con nữa đấy nhé.”

Diệp Mộng Dao lúc này đứng một bên, nhìn hắn làm đi làm lại như người mất trí, sắc mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại.

“Trời ạ… tốn mấy chục vạn tệ mua cái đống này, chỉ để cúng bái cho một bức tranh?”

Trong lòng cô càng nhìn càng cảm thấy chuyện này khó tin.

“Hắn… đúng là bệnh nặng thật rồi.”

Thế nhưng cô không hề biết, ngay tại thời điểm đó, ở bên trong bức hoạ, tổ sư gia Quách Phác đang mở mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lão trở nên sâu thẳm, như đang ẩn chứa điều gì đó vô cùng khó lường.

Bình Luận

0 Thảo luận