Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 19: Tôi chính là một phong thủy sư

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:38:35
Tiễn hai cặp vợ chồng Vương Quân và Dương Đông Minh rời đi xong, Lý Thừa Phong vừa mới ngoảnh đầu nhìn lại thì đã thấy phía bên kia đường đang có một chiếc xe sang bộ dáng quen thuộc đang đỗ sát lề.

Hắn khẽ cau mày, trong đầu thoáng hiện qua một tia nghi hoặc: “Chiếc xe này… hình như của ai đó quen lắm?”

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cửa xe được mở ra, Diệp Mộng Dao từ bên trong bước xuống.

Lý Thừa Phong vừa mới nhìn thấy cô, trong miệng lập tức bật thốt câu quốc tục: “Mẹ kiếp! Sao con đàn bà này lại mò tới nữa rồi?”

Hắn hoảng hồn, quay người chạy thẳng vào bên trong Tùy Duyên Đường, “rầm” một tiếng, ngay lập tức khóa cửa lại.

Diệp Mộng Dao chứng kiến toàn bộ hành động ấy, tức giận đến mức nghiến răng ken két. Cô liền giơ chân đá mạnh hai cái vào cửa, rồi gào lên đầy giận dữ: “Lý Thừa Phong! Anh đúng là đồ khốn kiếp! Tôi lại đâu phải ôn thần, sao anh cứ trốn tránh tôi như trốn ôn dịch thế hả?”

“Mau mở cửa ra cho tôi!”

Trong nhà, Lý Thừa Phong đang dùng cả thân mình chống chặt cánh cửa, giọng điệu mang theo sự bực bội từ bên trong vọng ra: “Cô đúng là không phải ôn thần, cô còn đáng sợ hơn cả ôn thần! Tôi nói lại một lần duy nhất cho rõ ràng, chuyện nhà họ Diệp các cô tôi không dám xen vào, lát nữa tôi sẽ tìm cách trả lại mười vạn cho cô, xin cô đừng bao giờ tới nơi này nữa, được không?!”

“Không được!” Diệp Mộng Dao đáp lại ngay.

“Diệp tiểu thư, tôi chỉ là một phong thủy sư nhỏ nhoi, không phải là hạng người anh hùng cao cả gì đâu. Tôi còn muốn sống thêm mấy năm, làm ơn… xin cô, hãy buông tha cho tôi đi!”

Hai người cứ thế cãi nhau suốt hồi lâu qua cánh cửa. Diệp Mộng Dao thì một mực muốn hắn ra tay trợ giúp, đưa hắn đến tổ phần để di dời cây hoè mọc trên mộ phần thái gia gia cô, còn Lý Thừa Phong thì kiên quyết không dám.

Hắn hiện tại không muốn nhúng tay vào vũng nước đục nhà họ Diệp, lại càng không muốn bản thân vô tình bị lôi vào vòng tranh quyền đoạt lợi của giới gia tộc hào môn.

Không có lợi ích đủ lớn, ai mà chịu đánh đổi tính mạng vì người khác?

Huống chi, né tránh rắc rối chính là bản năng của đa số người, không phải ai cũng sinh ra để làm anh hùng.

Từ xưa đến nay, anh hùng thường hay chết yểu, thời đại bây giờ hầu như chẳng ai muốn làm anh hùng nếu chưa bị dồn đến bước đường cùng.

Cho dù Diệp Mộng Dao có nói như thế nào, Lý Thừa Phong vẫn nhất quyết không mở cửa. tiền nhiều đến đâu cũng chỉ là vô dụng.

Hai người còn đang mải mê tranh cãi, cô lại không hề nhận ra, ở cách đó không xa, còn có một chiếc xe sang khác đang lặng lẽ đỗ ở vệ đường.

Trong xe, Diệp Vô Danh lúc này đang ngồi im, thông qua cửa kính mà quan sát được toàn bộ cảnh tượng trước cửa Tùy Duyên Đường, ánh mắt hắn dần chất chứa sự khó chịu.

Diệp Mộng Dao tức giận điên người, lại đá mạnh hai cái vào cửa, rồi hét lên, thanh âm của cô pha lẫn tuyệt vọng và tức tối: “Lý Thừa Phong! Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của anh! Cho dù anh muốn tôi làm bạn gái của anh, tôi cũng sẽ không từ chối!”

Ở Thanh Châu, Diệp Mộng Dao là một trong ba tuyệt sắc mỹ nữ nổi tiếng nhất. Không biết phải có bao nhiêu đàn ông mơ ước được có cô. Cô cũng rất tự tin, chỉ cần thi triển mỹ nhân kế, Lý Thừa Phong nhất định sẽ mắc câu.

Thế nhưng cô đã tính sai.

Từ trong nhà liền vang ra một tiếng gằn khô khốc, tràn đầy vẻ khinh thường: “Tôi là đàn ông thép, trai thẳng 100%! Tôi không thèm mấy loại đàn bà như cô! Biến ngay đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”

Diệp Mộng Dao nghe đến đây thì tức đến giậm chân thình thịch, bó tay hoàn toàn với đối với thanh niên này. Mềm không được, cứng cũng vô ích, ngay đến cả dùng chiêu mỹ nhân kế hắn cũng không thèm để ý.

Diệp Mộng Dao nhan sắc đẹp đến động lòng người, vậy mà cô đã chủ động nói muốn làm bạn gái hắn, hắn lại vẫn không mảy may rung động. Cô thậm chí còn đang bắt đầu hoài nghi hắn có vấn đề về giới tính.

Cuối cùng, Diệp Mộng Dao đành phải quay người rời đi, thế nhưng trong lòng, cô vẫn chưa chịu buông xuôi, bởi vì cô biết, Lý Thừa Phong lúc này chính là hy vọng duy nhất có thể cứu cha và cả nhà họ Diệp.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=19]


Trong nhà, Lý Thừa Phong len lén nhìn qua khe cửa sổ, mắt thấy Diệp Mộng Dao lên xe rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Dù vậy, hắn vẫn không dám mở cửa ngay, sợ cô nửa đường quay trở lại.

Hắn đang định rót một cốc nước uống để trấn tĩnh, thì...

“RẦM!!!”

Cánh cửa Tùy Duyên Đường bị đá tung!

Kính vỡ tung tóe, ngay cả cánh cửa gỗ cũ kỹ cũng bị đá thủng một lỗ to tướng.

Lý Thừa Phong giật mình quay phắt lại, trong đầu còn nghĩ: “Con nhỏ kia còn định quay lại nữa sao?”

Vừa mới định quát, thì thấy người đứng ở phía ngoài cửa không phải là Diệp Mộng Dao.

Ba người đàn ông nhanh chóng bước vào bên trong, đi đầu chính là Diệp Vô Danh, theo sau hắn là hai gã vệ sĩ thân hình cao to như núi.

Lý Thừa Phong cảm giác mí mắt phải giật lên liên hồi, dự báo điềm xấu rành rành trước mắt.

Diệp Vô Danh chắp tay sau lưng, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ, lướt qua khắp một lượt căn phòng nhỏ.

Ánh nhìn của hắn lại dừng lại nơi cánh cửa bị đá nát và kính vỡ, khoé môi khẽ cong lên, nở ra một nụ cười lạnh.

Lý Thừa Phong tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn muốn lao tới đấm vỡ mặt ba tên khốn này, nhưng vừa mới nhìn thấy hai gã vệ sinh lưng hùm vai gấu kia, hắn đành phải cố nuốt cơn giận vào bụng.

“Không sao… chỉ là một cái cửa cũ, cùng mấy tấm kính thôi mà…”

“Nhịn! Nhất định phải nhịn!”

“Anh hùng chịu thiệt trước mắt mới có thể sống lâu được!”

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn…”

Hắn cố tự an ủi trong lòng, nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn, bước nhanh ra tiếp đón: “Đại ca! Sao anh lại hạ cố tới đây, mời vào! Để tôi rót nước cho anh dùng.”

“Hừ!” Diệp Vô Danh khẽ cười lạnh, nụ cười của hắn đầy vẻ khinh miệt.

Trong mắt hắn, người như Lý Thừa Phong chẳng đáng để hắn phải nói chuyện.

“Đập nát cái ổ rách nát này cho tao!”

Nghe đến đây, Lý Thừa Phong lập tức cảm thấy choáng váng, hắn từ bé đến lớn chưa từng thấy ai hành xử ngang ngược đến như vậy.

“Vừa bước vào cửa đã chơi màn ‘hạ mã uy’?!”

“Đại ca… xin anh nể mặt cho, cái tiệm nhỏ này là miếng cơm manh áo của tôi.”

“Khôn hồn thì cút sang một bên! Nếu không thì ông đây đập cả mày luôn!”

Hai gã vệ sĩ kia cũng chẳng nói lời nào, một tay xô hắn văng ra, rồi xông thẳng vào bên trong.

Cái bàn trà gỗ tạc từ rễ cây bị đá lật tung, mười xấp tiền đỏ rơi tán loạn trên sàn, cái bàn làm việc cũng bị đạp đổ, sách vở, bút mực vung vãi khắp nơi.

Ngay cả bàn thờ tổ sư gia Quách Phác cũng bị hai tên này hất ngã, lư hương vỡ tan, tro tàn theo đó văng ra bay mù mịt.

Đúng tại thời điểm bàn thờ đổ xuống, Lý Thừa Phong thoáng nhìn thấy bức hoạ chân dung tổ sư gia trên tường, vẻ mặt vốn còn đang hiền hòa bỗng chuyển sang phẫn nộ!

Hắn liền giật mình, dụi dụi hai mắt nhìn lại, gương mặt trong tranh đã trở lại bình thường.

“Chẳng lẽ… là do mình hoa mắt rồi?”

Bên trong phòng ngủ, một tên vệ sĩ khác cũng đang đập phá tứ tung, thanh âm đồ vật rơi vỡ rầm rầm, loảng xoảng nối tiếp vang lên.

Lý Thừa Phong ngây ngốc nhìn đồ đạc bị hai tên kia phá nát, lửa giận dâng trào tận cổ, thế nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười gượng.

Theo như trong tâm lý học hiện đại mà nói, những kẻ chịu nhục mà vẫn lộ ra vẻ tươi cười mới là loại người đáng sợ nhất.

Diệp Vô Danh liếc qua, nhìn thấy nụ cười ấy, trong đầu khẽ nghĩ: “Tên này… là thằng ngu thật sao? Cửa tiệm bị đập nát đến như vậy mà vẫn còn cười nổi à?”

Hắn nào biết, người đang đứng trước mặt hắn, Lý Thừa Phong, lại chính đệ tử chân truyền của Kỳ Môn phong thủy, càng không phải là hạng người dễ trêu chọc.

Trên đời, ngươi chọc ai cũng được, nhưng nếu chọc phải Kỳ Môn phong thủy sư, vậy thì thì hậu quả… sẽ không ai có thể gánh nổi được.

Bình Luận

0 Thảo luận