Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Kỳ Môn Phong Thuỷ Đại Thiên Sư

Chương 18: Khổ chủ tạ ơn

Ngày cập nhật : 2025-11-13 15:38:21
Rời khỏi bệnh viện, Lý Thừa Phong liền bắt xe bú quay trở về Tùy Duyên Đường, ngồi ở trên ghế, hắn chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi xen lẫn cảnh giác đang từ từ lan tràn khắp thân thể.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, sự tình nội bộ của nhà họ Diệp, hắn tuyệt đối không thể dính vào nữa. Nếu như hắn còn tiếp tục xen vào, sớm muộn gì cũng sẽ vướng phải họa sát thân.

Thời điểm còn đang quay trở về Tuỳ Duyên Đường, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là, bằng mọi cách phải trả lại số tiền mười vạn tệ này cho Diệp Mộng Dao, việc này còn phải thực hiện càng sớm càng tốt, đoạn tuyệt tất cả ân oán nhân quả.

Từ xưa đến nay, sự tình tranh đấu trong các gia tộc hào môn, huynh đệ vì lợi tương tàn, chưa bao giờ có kết cục tốt.

Nếu hắn mà bị lôi vào bên trong vòng xoáy ấy, vậy thì kết quả… không cần nghĩ cũng biết.

Khi hắn vừa mới về đến Tùy Duyên Đường, hắn đã nhìn thấy trước cửa đang có bốn người ngồi chờ, hai nam hai nữ, chính là vợ chồng Vương Quân và vợ chồng Dương Đông Minh.

Bên cạnh bốn người bọn họ còn đặt một đống lễ vật, nào là sữa óc chó, lạp xưởng, rượu, thuốc lá… đủ thứ.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của bọn họ, rõ ràng là đã chờ ở nơi này rất lâu, Lý Thừa Phong liền có hơi chút áy náy, cũng hiểu ngay bọn họ đến nơi này là vì chuyện gì.

Dựa theo lệ cũ, khi người làm chuyện “xem âm dương nhị sự” giúp người khác giải trừ tai họa, thân chủ thường mang theo lễ đến để tạ ơn.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, hai cặp vợ chồng lập tức đứng bật dậy, trên gương mặt sầu thảm của từng người liền lộ ra một nụ cười tràn đầy biết ơn.

“Lý tiên sinh, ngài cuối cùng cũng đã quay về rồi!”

“Hôm qua, mày mà nhờ có ngài giúp, chúng tôi đã tìm lại được con. Hôm nay, chúng tôi đến đây đặc biệt để tạ ơn.”

Lý Thừa Phong liền mở cửa, mời bốn người bọn họ bước vào trong nhà.

Thời điểm bốn người vừa mới tiến vào, ánh mắt của cả đám liền vô tình lướt qua xấp tiền đỏ chói trên bàn trà, cả bốn người đều sững lại, rồi ngượng ngùng sờ vào túi áo của mình.

Hắn nhìn thấy một màn này thì mỉm cười, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Ngại quá, sáng nay tôi bận quá quên dọn dẹp, mọi người cứ ngồi đi, để tôi đi rót nước.”

“Lý tiên sinh, không cần đâu.” Vương Quân và Dương Đông Minh nhanh chóng lấy từ trong người ra mỗi người một xấp tiền mặt, đặt lên bàn trà, vừa cười vừa nói, thanh âm lộ rõ vẻ ngại ngùng: “Chúng tôi chỉ là dân nghèo không có nhiều tiền hậu tạ ngài, đây chỉ là tấm lòng nhỏ, mong tiên sinh nhận cho.”

“Đúng vậy, xin ngài đừng có chê ít, mà nhận số tiền này, coi như là chúng tôi đã đền đáp ân nghĩa.”

Lý Thừa Phong liền nhìn chồng tiền trên bàn, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Chỉ cần nhìn qua quần áo giản dị, hắn liếc qua đã biết bọn họ vốn cũng chẳng phải gia đình khá giả gì. Hai cặp vợ chồng này, tất cả cũng chỉ là vì tìm được thi thể của con trai mà đã vét sạch tiền tiết kiệm.

Đối với họ, số tiền ấy có lẽ là toàn bộ gia sản tích góp được.

Hắn vốn cũng không sung túc gì, nhưng khi nhìn thấy nỗi khổ của người đời, trong lòng lại toàn là cảm giác không đành, hắn cũng nhớ lời gia gia từng dạy: “Hành thiện tích đức, có thể tránh được thiên khiển.”

Nghĩ đến đây, Lý Thừa Phong liền bước lại gần, rút từ trong hai xấp tiền mỗi bên một tờ, rồi trả lại hết phần còn lại cho bốn người bọn họ.

“Hai vị đại ca, số tiền này quá nhiều rồi, chỉ hai trăm tệ thôi là đủ.”

Vương Quân và Dương Đông Minh cùng hai người vợ đều tỏ ra sững sờ, hai mắt tròn xoe nhìn hắn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=18]


Trước đó, mấy tên đạo sĩ và thây đồng mà họ mời tới, vừa mới mở miệng ra là đòi hai, ba vạn, cho dù có tìm được hay không cũng viện cớ lấp liếm, chưa bao giờ thấy ai trả lại tiền cả.

Còn người thanh niên trẻ tuổi này, lại có thể tìm được thi thể của con trai bọn họ, vậy mà chỉ lấy thù lao là hai trăm đồng, khiến cho bọn họ vừa cảm kích vừa xót xa.

“Lý tiên sinh, ngài nhất định phải nhận hết. Nếu ngài không nhận, vậy thì chẳng khác nào xem thường chúng tôi!”

“Đúng thế! Ngài chỉ lấy đi hai trăm tệ, chẳng lẽ trong mắt ngài, sinh mạng của con trai chúng tôi chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?!”

“Nếu ngài chê ít, chúng tôi cho dù có bán nhà bán xe cũng sẽ tìm cách trả đủ!”

Lý Thừa Phong nghe đến đây liền xua tay, vừa cười vừa nói: “Các vị suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Hai trăm tệ đối với tôi thật sự đã đủ, bình thường tôi xem phong thủy các thứ này nọ, cũng chỉ lấy có một trăm.”

“Nếu như mọi người còn ép, tôi thật sự sẽ giận đấy.”

Thấy hắn làm bộ nghiêm mặt, hai cặp vợ chồng chỉ đành ngượng ngùng cười, liên tục cảm ơn rối rít.

Lúc này, Lý Thừa Phong vẫn còn đang do dự một chuyện, hắn do dự liệu có nên nói cho bốn người bọn họ biết về giấc mơ đêm qua hay không.

Nếu nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng nếu hắn không nói, thì lại phụ lòng hai đứa trẻ đã mất.

Sau một hồi cân nhắc, hắn vẫn là quyết định nói ra, thế nhưng lại lựa lời nhẹ nhàng: “Hai vị đại ca, có một chuyện… tôi cũng không biết có nên nói ra hay không.”

“Lý tiên sinh có việc gì xin cứ nói.” Vương Quân vội đáp: “Chúng tôi đều đang nghe đây.”

Lý Thừa Phong khẽ gật đầu, thanh âm có phần trầm xuống: “Đêm qua, hai đứa nhỏ có đến nơi này báo mộng cho tôi. Hai đứa nhỏ rất ngoan, trước thì trực tiếp cảm ơn tôi, sau đó thì có nhờ tôi chuyển lời cho bốn vị, mong cha mẹ hãy quên con đi, và hãy sống tiếp thật vui vẻ.”

Sau khi nghe xong, bốn người liền không kìm được mà bật khóc, nước mắt chảy dài không thôi.

Bốn người họ cũng là tin tưởng Lý Thừa Phong đang nói thật, người đàn ông này không phải là phường lừa bịp giả dối.

Bốn người lại không ngờ, hai đứa nhỏ lại thật sự hiện về, lại còn gửi lời nhắn cho cha mẹ mình.

Hai cặp vợ chồng lúc này lại quỳ sụp xuống, nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào nói: “Lý tiên sinh, cảm tạ ngài! Thật sự… cảm tạ ngài…”

“Mọi người mau đứng lên đi!” Lý Thừa Phong chưa từng chịu nổi cảnh tượng này, liền vội vàng quay mặt đi, lén lau giọt nước mắt vừa mới trào ra.

Sau khi đỡ bốn người bọn họ đứng dậy, hắn liền nhẹ giọng nói thêm: "Nghe tôi nói này, tối nay hãy đốt cho bọn nhỏ một ít quần áo, đêm qua khi đến đây gặp tôi, hai đứa còn đang trần như nhộng đấy.”

“Vâng, chúng tôi biết rồi.” Vương Quân nghẹn ngào: “Tối nay chúng tôi sẽ đốt cho hai đứa đầy đủ.”

Bốn người liền ở lại thêm một lúc rồi mới ra về, Lý Thừa Phong liền đem toàn bộ lễ vật mà bọn họ mang đến trả lại, chỉ nhận hai trăm đồng như đã nói.

Toàn bộ cảnh tượng ấy, đều đã bị người ngồi trong xe ngoài cửa nhìn thấy rõ ràng, người đó chính là Diệp Mộng Dao.

Cô nhìn theo bóng lưng vợ chồng Vương Quân và Dương Đông Minh rời đi, trong lòng cảm thấy bốn người này rất là quen mặt, sau khi suy nghĩ một hồi, liền bỗng nhớ ra điều gì đó.

Vài ngày trước, cô đọc được một bản tin trên mạng: Hai học sinh tiểu học ở Thanh Thành chết đuối khi đang tắm hồ, thi thể tìm kiếm mấy ngày vẫn không thấy. Rồi ngay hôm qua, có một “cao nhân thần bí” đã dùng hai chiếc hồ lô kéo theo thi thể của hai đứa trẻ từ dưới đáy nước nổi lên.

Tin tức ấy truyền ra lập tức gây chấn động khắp cõi mạng, kèm theo đó là cả đoạn video trực tiếp ghi hình về cảnh tượng hai hồ lô từ từ chìm xuống nước. Đó chính là clip do đội cứu hộ đăng tải.

Rất nhiều người đổ xổ vào công cuộc nghi ngờ và tranh cãi, ai nấy cho rằng điều đó là không thể.

Ai cũng nói, việc này chắc chắn là dựng cảnh, quay giả!

Vì trong điều kiện tự nhiên, một chiếc hồ lô trọng lượng nhẹ tênh như thế làm sao có thể tự chìm được, lại còn có thể kéo được thi thể người lên? Chuyện ấy chẳng khác nào truyện hoang đường!

Diệp Mộng Dao, thời điểm đọc được tin tức ấy, cũng có suy nghĩ giống hệt cư dân mạng, cô không tin có ai trên đời lại có thể dùng hồ lô vớt được thi thể đang bị chìm trong nước.

Một vật nổi nhẹ như vậy, muốn ấn chìm còn khó, huống hồ lại để cho nó tự chìm xuống đáy hồ.

Nhưng giờ đây, thời điểm tận mắt nhìn thấy Vương Quân và Dương Đông Minh, cha mẹ của hai đứa bé, bước ra từ trong Tùy Duyên Đường, trong đầu cô chợt lóe lên một tia nghi hoặc: “Chẳng lẽ… người dùng hồ lô tìm xác đó, lại chính là Lý Thừa Phong?”

Bình Luận

0 Thảo luận