Lý Thừa Phong hơi nheo mắt, trong lòng thầm than một tiếng. Vừa mới cực khổ thuyết phục được Diệp Cô Thành đồng ý di dời cây hoè kia ra khỏi tổ phần, còn chưa kịp hành động, thì lại xuất hiện thêm một tộc nhân Diệp gia đến ngáng đường.
Chuyện này… có vẻ rắc rối rồi đây.
Dù sao thì đây cũng là sự tình nội bộ của nhà họ Diệp, hắn nói thế nào cũng chỉ là người ngoài, không tiện can dự quá sâu, nếu như bọn họ đồng ý thì hắn sẽ ra tay trợ giúp, còn nếu như không đồng ý thì việc này coi như dừng lại tại đây.
Diệp Mộng Dao trừng mắt nhìn Diệp Vô Danh, ánh mắt cô chứa đầy vẻ bất mãn xen lẫn khinh thường. Chỉ là thành viên của một chi thứ tầm thường, lại dựa vào đâu mà xen vào sự tình của trực hệ của nhà họ Diệp, lại còn dám lộ ra vẻ ngông cuồng đến như thế, khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi động đến mộ phần của thái gia gia tôi, thì liên quan gì đến một nhánh phụ như anh? Anh lấy tư cách gì mà có thể xen vào chuyện riêng của nhà chúng tôi? Tôi khuyên anh nên làm tốt phần việc của mình, đừng vươn tay quá rộng để lo chuyện bao đồng! Nghe rõ chưa?”
Thanh âm của cô không hề có chút yếu thế, khi cô lựa chọn nói ra câu ấy, khí chất đại tiểu thư cũng theo đó mà toát ra rõ rệt, ép cho người khác phải cúi đầu.
Lời này lại giống như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự ái của Diệp Vô Danh. Ở trong nhà họ Diệp, trực hệ và chi hệ địa vị khác nhau như trời với đất.
Tộc nhân của trực hệ Diệp gia nắm giữ tài sản và quyền lực chủ chốt, giữ các vị trí trọng yếu trong tập đoàn. Còn về phía tộc nhân chi hệ, lại chỉ như một đám sai vặt ở trong gia tộc, không có địa vị cũng chẳng có quyền lên tiếng.
Thế nhưng vận mệnh đã xoay chiều. Hai năm nay, các hậu nhân trực hệ lần lượt mắc phải những chứng bệnh vô cùng quái lạ, kẻ thì mù, kẻ què chân, kẻ mất tiếng, chính những điều ấy đã khiến cho đám tộc nhân chi hệ Diệp gia như hắn có cơ hội ngóc đầu dậy.
Diệp Vô Danh nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, thanh âm phát ra vừa kiêu ngạo vừa cay nghiệt: “Chi hệ thì dã sao chứ? Hiện tại nhà họ Diệp này, là do chi hệ chúng tôi quản lý! Còn một đám trực hệ các người, mắt thì mù, miệng thì câm, đến lượt cô, chắc cũng là sắp tới lượt rồi! Ha ha ha…”
Hắn liền lập tức cười lớn, rồi hất cằm đầy vẻ đắc ý: “Trước khi tôi đến nơi này, tam gia gia đã dặn dò kỹ càng, bởi vì Diệp Cô Thành và Diệp Vô Song cùng lúc phát bệnh, cho nên toàn bộ sản nghiệp của chi nhanh Diệp gia ở Thanh Châu, đều sẽ do tôi thay thế tiếp quản! Bao gồm khu vực tổ phần, nếu như không có sự đồng ý của tôi, thì không ai được phép động đến! Ai dám tự tiện làm bậy, tôi sẽ có quyền trực tiếp đuổi người đó khỏi nhà họ Diệp!”
Những lời ấy, rõ ràng không chỉ nói với Mộng Dao, mà còn đang cố tình để cho Diệp Cô Thành nghe thấy.
Sắc mặt Diệp Mộng Dao dần tái nhợt hẳn đi vì tức giận. Hai năm trước, thời điểm cô theo cha lên Kinh Thành tham dự cuộc họp gia tộc, chính là cái tên Diệp Vô Danh này, vừa mới nhìn thấy cô đã cúi đầu khom lưng lễ phép gọi một tiếng “đại tiểu thư.”
Còn bây giờ, lông cánh của hắn đã cứng cáp, nên dám phách lối vênh váo trước mặt cô, hoàn toàn là không coi ai ra gì.
Một người phụ nữ đơn độc, cho dù tức giận đến mức run rẩy, cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể nghiến răng phẫn nộ nói: “Diệp Vô Danh! Anh đừng có mà quá đáng! Tôi là hậu nhân trực hệ của Diệp gia! Nếu anh còn dám hỗn xược, tôi sẽ ngay lập tức đến Kinh Thành báo lại với gia gia, gia gia chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
Diệp Vô Danh nghe đến đây thì bật cười, giọng điệu mang theo vẻ ngạo nghễ vô độ: “Ha ha ha… Tôi quá đáng thì sao? Lão già đó, có thể sống được đến cuối năm nay hay không còn chưa chắc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=17]
Cô nói cho ông ta biết thì có ích gì? Hừ, cô tưởng Diệp gia vẫn còn là Diệp gia của ngày trước à? Hiện tại, Diệp gia này chính là của chi hệ chúng tôi! Chúng tôi nói gì, vậy thì đó chính là luật!”
Nằm trên giường bệnh, Diệp Cô Thành sau khi nghe được những lời như vậy, gân xanh nổi lên bên hai đầu thái dương. Một đám chi hệ thấp kém hiện tại lại dám nói năng hỗn xược, xúc phạm đến cả con gái hắn, mà hắn lại không thể mở miệng, càng khiến cho hắn phẫn nộ đến mức run rẩy toàn thân.
Đứng ở bên cạnh, Lý Thừa Phong lúc này đã nhìn thấu toàn bộ sự việc, hắn ;Iên phát hiện đây chính là một cuộc tranh đấu quyền lực trong đại gia tộc.
Đám chi hệ nhân cơ hội tộc nhân trực hệ mắc bệnh, đang âm thầm chiếm đoạt quyền lực và tài sản.
Hắn rất rất tỉnh táo, hắn biết đây là hỗn chiến của giới thượng lưu, hắn mà tiếp tục dính vào, có khi mất mạng như chơi.
Mắt thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Lý Thừa Phong lập tức tìm đường rút lui, lên tiếng với vẻ mặt xin lỗi lịch sự: “Diệp tiểu thư, thật là ngại quá, nhà tôi còn có việc gấp, tôi xin phép cáo lui trước.”
Nói xong, hắn liền quay người định chuồn đi, trong lòng chỉ muốn thoát khỏi chốn thị phi này càng sớm càng tốt.
Diệp Mộng Dao nghe đến đây liền sững người, cô lại không ngờ Lý Thừa Phong lại chuồn đi đúng vào thời điểm nguy nan nhất. Trong mắt cô, người đàn ông này thật chẳng có chút khí phách nào.
Nhưng cô đâu biết, với một người từng dấn thân vào giới huyền thuật như hắn, thì việc “họa từ cửa quyền quý” là điều mà ai cũng phải sợ hãi tránh xa.
Lý Thừa Phong vừa mới bước ra tới cửa, thì đã bị Diệp Vô Danh và hai bác sĩ chặn lại. Hắn liền mỉm cười, cố giữ giọng điệu vô cùng nhã nhặn: “Ba vị đại ca, phiền ba vị tránh đường giúp tôi một chút, nhà tôi thật sự là đang có việc gấp, phải ngay lập tức trở về xử lý.”
Ánh mắt Diệp Vô Danh lóe lên sát ý lạnh lẽo, hắn trừng lớn hai mắt nhìn thẳng vào Lý Thừa Phong, thanh âm lạnh lẽo giống như hàn băng: “Vừa rồi là anh đề nghị động vào tổ phần nhà họ Diệp, có đúng là như vậy không?”
Nghe thấy câu hỏi đó, Lý Thừa Phong liền biết sắp có chuyện chẳng lành. Hắn đã đoán ra được, việc tổ phần Diệp ra mọc cây hoè, không đơn giản chỉ là tự nhiên, mà rất có thể chính do tộc nhân của Diệp gia làm ra.
Nếu không, vậy thì sao lại có thể để mặc cho cây hung mộc mọc suốt chục năm mà không có lấy một ai đứng ra xử lý?
Người nhà họ Diệp chắc chắn là không thể không biết, vậy thì… chắc chắn việc này còn có uẩn khúc.
Hắn thầm mắng khổ trong lòng: “Xui xẻo thật, vừa mới nhận được một mối ngon, còn chưa kịp kiếm được đồng nào đã dính phải tai họa! Cái cô Diệp Mộng Dao này thật đúng là sao chổi!”
Lần đầu hắn đến nhà Diệp Mộng Dao liền bị tiểu cô Diệp Vô Song sỉ nhục đuổi đi. Lần thứ hai đi tới lại suýt chút nữa vạ lây mất mạng.
Lý Thừa Phong nặn ra nụ cười gượng gạo, giọng điệu nhũn nhặn như nhánh cỏ: “Tôi… tôi chỉ là đang nói bậy cho vui thôi. Tôi vốn chỉ là một kẻ lừa đảo, chứ chẳng có chút hiểu biết gì về phong thủy cả. Vị đại ca này, xin anh hãy nhường đường cho tôi đi, tôi sẽ trở về luôn, sau này không bao giờ dám ra ngoài lừa người nữa.”
Diệp Vô Danh chỉ mỉm cười nhạt, giọng điệu của hắn đầy vẻ thỏa mãn và đe dọa: “Anh đúng là một kẻ cực kỳ thông minh. Tôi thích nói chuyện với người biết điều, tôi mặc kệ anh có thật sự biết phong thủy hay không, nhưng tốt nhất là đừng bao giờ xen vào sự tình nội bộ của nhà họ Diệp. Bằng không…”
“Anh sẽ chết rất khó coi! Đã nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi! Rõ lắm rồi!” Lý Thừa Phong gật đầu lia lịa, sau đó vội vã chuồn khỏi phòng bệnh, hắn một đường chạy nhanh như gió, chẳng mấy chốc liền biến mất không chút tăm tích.
Diệp Mộng Dao lúc này chỉ biết đứng ngẩn ra, trái tim ngập tràn thất vọng, cô vừa mới tìm được người có thể cứu cha, vậy mà người có thể cứu cha cô lại nhát gan như chuột, mới đó đã bị Diệp Vô Danh dọa cho sợ đến mức chạy mất dép.
Cô hiện tại đã tin hoàn toàn rằng Lý Thừa Phong thực sự có bản lĩnh cứu được cha mình, thế nhưng… tất cả đã muộn mất rồi.
Diệp Vô Danh nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, giọng nói vừa khinh thường vừa đắc ý: “Đại tiểu thư à, cô cứ yên tâm đi. Tôi đã mang đến đội ngũ y tế hàng đầu trong ngành, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cha cô và tiểu cô của cô. Ha ha ha…”
Diệp Mộng Dao siết chặt nắm tay, trái tim bỗng dưng quặn thắt lại, một luồng dự cảm chẳng lành đang lặng lẽ dâng lên trong lòng cô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận