Trên đường quay trở về thành Thanh Châu, sắc mặt của Diệp Mộng Dao đã không còn bộ dáng lạnh lùng như băng tuyết. Cô bắt đầu nhận ra, có lẽ mình đã hiểu lầm Lý Thừa Phong.
Trong đầu cô liền vang lên những lời mà phó hội trưởng Hiệp hội Huyền thuật Thanh Châu Hồ Nham Tùng từng nói, cô liền bắt đầu hoài nghi, liệu những lời ấy của Hồ Nham Tùng có phải là sự thật hay không, liệu cha và tiểu cô của cô đột nhiên phát bệnh, có thật là do Lý Thừa Phong ra tay “hạ chú” mà ra không?
Cô vừa lái xe vừa ngập ngừng, ánh mắt lén liếc qua gương chiếu hậu, cuối cùng liền lên tiếng hỏi, giọng điệu đã mềm mỏng hơn, xưng hô cũng đổi thành “Lý tiên sinh.”
“Lý tiên sinh… ở trong dân gian thật sự tồn tại cái gọi là trớ chú hay nguyền rủa sao?”
Lý Thừa Phong, từ khi lên xe đã vùi đầu vào việc chơi điện thoại, hắn lại không ngờ đến việc Diệp Mộng Dao chủ động bắt chuyện, mà lại còn hỏi về vấn đề này.
Hắn liền đặt điện thoại xuống, sau đó gật đầu, giọng điệu trở nên nghiêm túc hẳn: “Có chứ, trớ chú hay nguyền rủa trong dân gian đúng là thật sự tồn tại, nhưng muốn dùng nó để hại người thì lại rất phiền phức. Không phải chỉ tuỳ tiện nói vài câu là có thể khiến cho người ta biến thành người câm, người què được đâu. Nếu như chỉ cần nói miệng mà có thể khiến cho người khác mù, câm, què, vậy thì thế giới này sớm đã trở nên loạn lạc mất rồi.”
Hắn cũng nhân cơ hội này, nói rõ sự tình để cho cô hiểu rằng, chứng bệnh của cha và tiểu cô cô của cô hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Lúc này, Diệp Mộng Dao mới chợt bừng tỉnh, dường như đã thật sự hiểu ra.
Nếu chỉ tuỳ tiện vài câu nói liền có thể khiến cho người khác thành mù hoặc câm, vậy thì chỉ có thần tiên mới có thể làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=16]
Chỉ trách khi đó cô quá nôn nóng, lại có thêm Hồ Nham Tùng nói chắc như đinh đóng cột rằng cha cô bị người ta “hạ chú”,
cho nên cô mới đổ hết tội trạng lên trên đầu Lý Thừa Phong.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Dao có hơi chút đỏ lên, trong thanh âm còn lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi… là tôi đã hiểu lầm anh mất rồi.”
“Không sao, tôi cũng không để bụng đâu, dù sao, giữa chúng ta cũng chỉ là một vụ giao dịch.”
Lý Thừa Phong nói ra cực kỳ nhẹ nhàng, thế nhưng trong mắt cô thoáng hiện lên nét ngượng ngập. Cô lại không kìm được tò mò, hỏi tiếp: “Thế… anh thật sự biết cách thi triển trớ chú sao?”
“Đương nhiên là biết.” Hắn ngay lập tức gật đầu.
“Thế nhưng người trong giới Kỳ Môn chúng tôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ thi triển pháp thuật để hại người, nếu như có ai dám làm thế, ắt sẽ phải nhận lấy thiên phạt.”
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thời nhà Đường trở về trước, Trớ Chú Thuật rất thịnh hành trong Hoa Hạ, bởi vì nó là tà thuật dùng để hại người, cho nên các triều đại sau đều nghiêm cấm truyền thu, dẫn đến việc Trớ Chú Thuật cho đến nay đã gần như thất truyền. Ngày nay, trong dân gian chỉ còn sót lại vài loại trớ chú sơ cấp, ví dụ như ‘đả hình nhân’, ‘đâm búp bê’, ‘mạ tiểu nhân’ mà thôi. Còn giống như Vu Thuật Cổ Nam Dương, hay là Cổ Thuật Xiêm La, đều là phái nhánh của pháp thuật Hoa Hạ truyền ra, sau đó bị biến tướng muôn hình vạn trạng mà thành.”
“Nếu như muốn thi triển Trớ Chú Thuật đối với một người...” Hắn ngừng một chút rồi lại nói: “Vậy thì phải có vật dẫn, hay còn gọi là ‘môi giới’ của pháp thuật. Ví dụ như là tóc, móng tay, nước bọt, máu, hoặc là sinh thần bát tự của người bị hạ chú. Không có những thứ đó, vậy thì chú ngữ không thể phát tác.”
Diệp Mộng Dao nghe mà say mê, không ngờ chân tướng của Trớ Chú Thuật lại phức tạp và nghiêm cẩn đến như thế.
Nhưng vì vừa lái xe vừa nghe kể, cô lại mải mê quá mức mà mất tập trung, không để ý tới đèn đỏ trước mặt, suýt chút nữa thì bị xe từ bên phải đang lao tới đâm vào!
Diệp Mộng Dao giật mình hoảng hồn đạp phanh, “két” một tiếng chói tai, trên mặt đường lúc này liền in lại vệt đen dài hằn xuống.
Lý Thừa Phong, đang ngồi ở ghế sau, liền bị lực quán tính hất thẳng đầu vào lưng ghế trước, máu mũi theo đó trào ra, tức giận đến mức suýt chút nữa thì chửi thành tiếng: “Diệp tiểu thư! Cô có thể lái xe cẩn thận tử tế được không?!”
Diệp Mộng Dao đảo đảo tròng mắt, miệng hừ khẽ: “Không thể trách tôi! Ai bảo anh kể chuyện hay quá, tôi nghe mà quên mất cả bản thân còn đang lái xe.”
“Ý cô là, lỗi này là tại tôi hả?”
“Ừ, đúng vậy.”
“……Ha ha.”
Thấy hắn bị húc đến chảy cả máu mũi, Diệp Mộng Dao chẳng những không có chút áy náy, mà còn bật cười vui vẻ, tiếng cười trong trẻo lan khắp khoang xe.
Lý Thừa Phong vội vàng dùng khăn giấy bịt mũi, trong lòng chửi thầm: “Tổ tiên nói cấm có sai bao giờ, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Thật đúng không oan tí nào!”
Hắn còn đang nghi ngờ cô cố ý làm như vậy, bằng không thì làm sao còn có tâm trạng mà cười được, rõ ràng là đang hả hê trên nỗi đau của người khác.
Còn Diệp Mộng Dao, tâm trạng dường như đã nhẹ nhõm hơn nhiều, vừa lái xe vừa ngân nga khẽ hát.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe liền vào đến trung tâm thành phố Thanh Châu.
Thời điểm hai người về đến nơi thì đã là gần trưa, Lý Thừa Phong, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bụng đói cồn cào, định đi tìm chỗ nào đó ăn tạm, thế nhưng Diệp Mộng Dao lập tức ngăn lại.
Cô vừa nhận được một cuộc điện thoại, do bệnh tình của cha cô, Diệp Cô Thành là nặng nhất, lại thêm sự tình tiểu cô Diệp Vô Song vừa mới phát bệnh, cho nên phía gia tộc bên trên rất coi trọng việc này.
Họ liền lập tức phái người từ Kinh Thành đến Thanh Châu, bao gồm một nhánh bên họ Diệp, chính là Diệp Vô Danh, dẫn theo năm chuyên gia và giáo sư y học thuộc đội y tế riêng biệt của gia tộc, đi đến kiểm tra tình trạng cho hai người.
Nửa tiếng trước, Diệp Cô Thành và Diệp Vô Song đã được chuyển đến bệnh viện Thanh Châu để làm thủ tục xét nghiệm toàn diện.
Thời điểm Diệp Mộng Dao và Lý Thừa Phong đến nơi, việc kiểm tra cùng xét nghiệm đã tiến hành xong. Diệp Cô Thành lúc này đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, Diệp Vô Song bộ dáng cũng vô cùng xanh xao, yếu ớt, trông qua rõ ràng là đã bị hành hạ suốt cả buổi sáng.
Nhìn thấy cha và tiểu cô như vậy, Diệp Mộng Dao xót xa đến mức không thể kìm nổi, cô liền bước nhanh đến bên giường, nắm lấy bàn tay cha cô.
Dù đã mù và không nói được, thế nhưng Diệp Cô Thành vẫn nhận ra ngay, bàn tay này chính là của đứa con gái yêu dấu của hắn.
“Ư… ư…” Diệp Cô Thành cố phát ra tiếng, nhưng cho dù hắn cố đến mấy thì cũng chỉ là âm thanh khàn đục méo mó.
“Cha, là con… Mộng Dao của cha đây.”
“Cha yên tâm, con đã tìm được cách chữa bệnh cho cha và tiểu cô rồi.”
Dù không thể nói được, thế nhưng nghe được con gái nói vậy, Diệp Cô Thành vẫn run run tay, trên khuôn mặt hốc hác kia thoáng hiện niềm hi vọng mong manh.
Diệp Mộng Dao lập tức ra hiệu cho Lý Thừa Phong. Hắn liền bước đến, bắt đầu trình bày tường tận, về vấn đề phong thủy trong tổ phần nhà họ Diệp, và nguyên nhân thực sự khiến cho hai người bị phát bệnh, tất cả đều là do long mạch bị tổn hại mà ra.
Ban đầu, Diệp Cô Thành chỉ tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, bởi vì hắn nghe qua giọng là biết, đây chính là “kẻ lừa đảo” hai hôm trước đã từng đến nhà hắn.
Nhưng khi nghe hắn nói rõ ràng tường tận, rằng tổ phần nhà họ Diệp là bảo huyệt “Kim Quy Phu Đản”, khuôn mặt hắn lại thoáng có chút chấn động.
Người không hiểu phong thủy thì không thể biết, chỉ nhìn qua mà có thể nhận ra bảo huyệt phong thuỷ ấy, điều này chứng tỏ người thanh niên này đang không hề nói bừa.
Lý Thừa Phong nói xong, lại nghiêm giọng bảo: “Diệp tiên sinh, nếu như ngài đồng ý cho phép ta di dời cái cây đó đi, xin ngài hãy gật đầu. Nếu như ngài không tin, vậy thì tôi sẽ trực tiếp rút lui, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.”
Diệp Cô Thành nằm im một lúc, rồi chậm rãi gật đầu. Hắn từ đầu đến cuối vẫn không muốn làm kẻ tàn phế suốt đời, không bao giờ chịu sống trong tình cảnh mù, câm, què, ho ra máu…
Chỉ cần còn một tia hi vọng, Diệp Cô Thành hắn cũng sẽ nắm lấy, cho dù có bị lừa cũng chẳng sao.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên từ phoá ngoài cửa: “Ai dám động đến tổ phần nhà họ Diệp, chính là kẻ thù của Diệp gia! Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ không đội trời chung!”
Giọng nói ấy lạnh lùng đến rợn người. Người bước vào chính là Diệp Vô Danh, chi thứ của dòng chính Diệp gia, được gia tộc uỷ thác phái đến Thanh Châu để xử lý việc này.
Sau lưng hắn, còn có hai bác sĩ thân mặc áo blouse trắng, chính là thành viên trong đội y tế riêng biệt của nhà họ Diệp.
Cả Lý Thừa Phong và Diệp Mộng Dao đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm về phía cửa, nơi mà ba người đang đứng với vẻ mặt lạnh lùng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận