Lý Thừa Phong nheo mắt nhìn chằm chằm mộ phần nhô ra trước mặt. Trên đỉnh cao nhất của phần mộ này, đang mọc lên một cây hoè kích thước to bằng cỡ bát cơm, thân cây khẳng khiu, phần rễ trồi trên khỏi mặt đất, tỏa ra từng chùm nhánh cây.
Ở trong phong thủy, “cây mọc trong mộ” vốn là điềm đại kỵ, không ai dám trồng cây trên đỉnh mộ, bởi vì âm khí của mộ phần và dương khí của cây xung khắc với nhau. Ngay cả khi trong mộ phần tự nhiên mọc lên cây non, những người hiểu chuyện cũng sẽ chặt bỏ ngay lập tức, tránh để cho rễ cây ăn sâu vào bên dưới huyệt mộ.
Trong âm trạch, nếu như muốn trồng cây, vậy thì phải giữ một khoảng cách nhất định đối với mộ phần, nếu cây mọc quá gần hoặc mọc ngay trên mộ phần, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vận khí và sức khỏe của hậu nhân đời sau.
Đến lúc này, Lý Thừa Phong đã hoàn toàn hiểu rõ, Diệp Vô Song và Diệp Cô Thành đột nhiên trở nên bị mù và bị câm, chính là đang ứng nghiệm đối với huyệt mộ này.
Diệp Mộng Dao thấy hắn đứng trước một mộ phần hồi lâu, liền rảo bước lại gần, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Anh đứng đó làm gì thế?”
“Rốt cuộc là đến bao giờ anh mới chịu giải trừ lời nguyền cho cha và tiểu cô tôi?”
Lý Thừa Phong cũng không trả lời cô, ánh mắt hắn vẫn đang chăm chú dán chặt lên cây hoè đang mọc trên đỉnh mộ, thanh âm mang theo vẻ trầm thấp mà nghiêm nghị: “Cô cho tôi hỏi, trong ngôi mộ này đang chôn ai của nhà cô?”
“Anh hỏi cái đó làm gì?”
“Bởi vì cha cô và tiểu cô của cô bị mù và câm, chính là do mộ phần này gây ra.”
“Trong mộ phần này… hình như là đang chôn thái gia gia của tôi, tức là cha của gia gia tôi.” Diệp Mộng Dao vừa nói vừa chau mày, giọng điệu mang theo vẻ ngờ vực, dù sao thì cô cũng không thể tin nổi, việc cha và tiểu cô bị mắc phải bệnh lạ lại có thể liên quan đến mộ phần của cụ cố.
Lý Thừa Phong đi vòng quanh mộ phần, vừa quan sát vừa chậm rãi nói: “Cây có phân chia cát và hung. Dân gian có câu, cát thụ trồng bên mộ, hậu nhân an khang, hung thụ mọc trên mộ, cả nhà bệnh tật. Những người già đều biết, ở trong khu vực tổ phần không thể tùy tiện trồng cây, nếu như tuỳ tiện trồng sai, ắt sẽ chuốc lấy tai họa.”
Dân gian còn có câu truyền đời: ‘Mộ không trồng ba, nhà không trồng bốn.’
Ý muốn nói là, ở trong mộ phần, việc trồng cây đặc biệt phải cẩn trọng.
Cây cối cũng được chia thành “cát mộc” và “hung mộc.” Cát mộc bao gồm tùng, bách, ngô đồng, du tiền, liễu… Đây là những cây mang theo ý nghĩa trường thọ, tụ khí, trấn tà.
Ở trong mộ phần, tùng và bách là hai loại cây phổ biến nhất, còn ngô đồng và du tiền thì lại cực kỳ hiếm, bởi vì người phúc mỏng, âm đức kém mà dám trồng hai loại cây này, chỉ tổ rước họa vào thân, phản phúc thành họa.
Còn về hung mộc, thường thấy thì sẽ là hoè, tông du, xuân… Những loại cây này mọc trong âm trạch, sẽ làm tổn hại tài vận và thân thể hậu nhân, nặng thì có thể phát bệnh, tuyệt tự, hao tài, đoản mệnh.
Nếu như trong tổ phần xuất hiện loại hung thụ này, thì phải sớm nhổ bỏ khi nó vẫn còn nhỏ, nếu như cứ để cho nó lớn lên, rễ cây ăn sâu vào bên trong quan tài, đến lúc ấy cho dù có muốn hóa giải cũng vô cùng khó khăn.
Nếu như cây mọc xa mộ, vậy thì lực ảnh hưởng còn nhẹ; nhưng nếu như cây mọc ngay trên đỉnh mộ, thì ấy lại chính là tướng đại hung, sẽ khiến con cháu đời sau chịu lấy tai họa diệt môn.
Mà mộ phần thái gia gia nhà họ Diệp, ở trên đỉnh mộ còn đang mọc đúng một cây hoè! Thân cây to cỡ bát ăn cơm, nhìn xem tuổi đời của nó, ít nhất cũng đã mười năm trở lên.
Diệp Mộng Dao lúc này vẫn tỏ ra cố chấp, giọng điều tràn đầy vẻ bất mãn: “Anh đừng có mà hù doạ tôi. Tôi không tin vào mấy lời quỷ thần của anh! Chẳng qua là một cái cây mọc ở trên mộ, làm sao lại có thể ảnh hưởng đến người sống!”
Lý Thừa Phong khẽ thở dài, lòng thầm nghĩ: “Đúng là miệng cứng lòng mềm… đã nói đến mức rát họng thế này mà còn chưa hiểu.”
Hắn liền nói thẳng không chút kiêng nể: “Nhìn vào quy mô khu vực tổ phần nhà cô, chắc chắn nhà họ Diệp các cô từng là đại tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=15]
Nếu như tôi đoán không sai, người nhà họ Diệp đã có rất nhiều người bị bệnh quái lạ không chỉ có cha cô và tiểu cô của cô, mà có thể còn rất nhiều người khác, có người mù, có người què, có người thì câm không nói được, có đúng là như vậy không?”
Diệp Mộng Dao nghe đến đây liền ngẩn người, sắc mặt đại biến, giọng run lên: “Anh… anh làm sao mà biết?”
Haha, hắn nói một câu mà trúng phóc.
Nhà họ Diệp quả thật là một đại gia tộc, quê gốc ở Thanh Châu, sau khi làm ăn phát đạt, đa số đều đã chuyển rời lên Kinh Thành, chỉ còn lại một nhánh của Diệp Cô Thành là ở lại coi giữ đất tổ.
Ở Kinh Thành, rất nhiều hậu nhân của nhà họ Diệp cũng đang mắc các chứng bệnh lạ, người thì mù, người thì què chân, kẻ thì bỗng nhiên câm miệng.
Diệp gia đã đi tìm khắp danh y trên thế giới, tiêu tốn hàng vài triệu tệ thậm chí còn hơn, nghe nói là còn thành lập hẳn một đội ngũ y học chuyên nghiên cứu về những chứng bệnh lạ này.
Sau hai năm miệt mài nghiên cứu không ngừng, các giáo sư, chuyên gia liền đưa ra kết luận: “Bệnh trạng của tộc nhân Diệp gia là do di truyền gene bất thường. Hiện tại y học chưa thể trị khỏi, chỉ có thể kết hôn với người có nguồn gene tốt, để cải thiện di truyền cho các đời về sau.”
Giờ đây, nhà họ Diệp sớm đã suy tàn, thế lực dần trở nên lung lay, uy danh cũng chẳng còn được như trước.
Lý Thừa Phong sau khi nghe xong, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Nếu như chỉ nghe qua, những gì mà các “chuyên gia” kia nói nghe có vẻ rất khoa học, nhưng thực chất sai hoàn toàn.
Hắn liền hừ nhẹ, nói giọng điệu cực kỳ chắc nịch: “Tôi không cần đoán, mọi thứ mà tôi nói ra đều nhìn thấy được từ mộ phần của cụ cố cô. Nếu như không kịp thời giải quyết gốc rễ của cái cây này, bệnh tật trong nhà họ Diệp sẽ ngày càng lan rộng. Chưa tới bao lâu, tôi nghĩ đến ngay cả cô cũng sẽ rước lấy tai họa!”
Diệp Mộng Dao nghe đến đây liền trừng lớn hai mắt, giận tím mặt quát: “Anh đang nguyền rủa tôi à?!”
Trong lòng cô vừa tức giận lại vừa hoang mang. Dù cho cô không muốn tin, nhưng hắn lại chỉ dựa vào một cái cây mọc ngay trên mộ, đã nói trúng tim đen toàn bộ tình trạng của nhà họ Diệp, điều đó khiến cô thực sự dao động.
Có lẽ, người đàn ông trước mắt này thật sự có năng lực mà khoa học không cách nào có thể giải thích được.
Diệp Mộng Dao liền cắn môi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Vậy… anh nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào? Có phải là chặt phăng cái cây đi là xong không?”
Lý Thừa Phong lắc lắc đầu, nét mặt vô cùng nghiêm nghị: “Nếu như là cây non, phần rễ còn chưa chạm vào quan tài, vậy thì có thể chặt bỏ ngay như lời cô nói, sẽ không ảnh hưởng gì đến phong thủy. Nhưng cái cây này đã lớn được hơn mười năm, rễ của nó chắc chắn đã xuyên vào bên trong huyệt mộ. Nếu giờ chặt phăng đi, sẽ chẳng khác nào chém vào mạch máu của tổ tiên, sẽ tổn hại ‘căn cốt tử tôn’, đến khi đó hậu quả sẽ rất là khó lường. Cách tốt nhất có thể làm bây giờ, chính là di dời cả gốc cây sang nơi khác, để cho long mạch nơi này không bị tổn thương.”
Diệp Mộng Dao nghe hắn nói vậy, liền im lặng thật lâu.
Khoa học đã bất lực, có lẽ chỉ còn cách trông chờ vào thế lực tâm linh ra tay giải quyết.
Nhưng nói đến sự tình động chạm đến tổ phần Diệp gia, thì đây lại chính là đại sự kinh thiên động địa, cô cũng không dám tự mình quyết định.
“Tôi sẽ quay trở về nói lại với cha, để cho ông ấy tự mình định đoạt.”
Diệp Mộng Dao biết, nếu như cô tự tiện nói ra, cha cô chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí còn mắng cô một trận thê thảm.
Sau một hồi suy nghĩ, cô liền nghĩ ra cách làm hay hơn, chính là để cho Lý Thừa Phong tự nói với cha mình. Người đã từng “hạ chú”, nếu như chính miệng hắn nói ra, có khi cha cô sẽ chịu tin.
Lý Thừa Phong cũng không từ chối, hắn hiện tại cực kỳ tự tin có thể khiến cho Diệp Cô Thành tin tưởng những lời mà hắn nói.
Diệp Mộng Dao liền nổ máy xe, chiếc xe sang lướt đi trong gió, đem theo Lý Thừa Phong rời khỏi khu vực tổ phần Diệp gia, trở về trung tâm thành phố Thanh Châu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận