Lý Thừa Phong liền khoác áo mỏng, cả người truyền đến cảm giác rã rời mệt mỏi, đêm qua hắn không được ngủ ngon, lại còn ở trong giấc mộng mơ thấy hai đứa trẻ đến tiệm tạ ơn, hiện tại đầu hắn nặng trĩu, chân tay mềm nhũn không còn chút sức lực.
Hắn liền mở cửa, vừa thấy Diệp Mộng Dao đứng đó, ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ và mệt mỏi, thanh âm bực bội không cách nào giấu nổi: “Diệp tiểu thư, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cha cô và tiểu cô cô của cô thành tật, câm điếc, mù loà, những chuyện này đều không hề liên quan gì đến tôi! Tôi xin cô, cô làm ơn đừng đến làm phiền đến tôi nữa, có được không?”
Thế nhưng Diệp Mộng Dao lại chẳng buồn nghe, chỉ nhìn hắn với ánh mắt oán độc, toàn thân trở nên căng cứng như thể muốn liều mạng ăn thua đủ.
Tối hôm qua, sau khi Diệp Vô Song hai mắt đột nhiên bị mù lòa, cô liền vội đưa tiểu cô đi đến tìm gặp phó hội trưởng Hiệp hội Huyền Thuật Thanh Châu, Hồ Nham Tùng.
Thời điểm Hồ Nham Tùng nhìn thấy Diệp Vô Song hai mắt đã mù, hắn cũng là kinh ngạc đến mức sững sờ toàn thân, vài hôm trước hắn vẫn còn thấy Diệp Vô Song bộ dáng lành lặn, sao giờ lại thành ra thế này?
Hắn liền lộ ra vẻ trầm ngâm, miệng lẩm bẩm điều gì đó, thực ra là đang suy nghĩ xem hiện tại phải nên bịa chuyện ra sao để dỗ dành tâm trạng của hai người họ.
May thay, Diệp Mộng Dao lại kể lại cho hắn nghe những lời Lý Thừa Phong từng nói khi trước, rằng hắn đã từng bảo phần mắt và phần cổ của Diệp Vô Song sẽ gặp nạn.
Hồ Nham Tùng sau khi nghe xong, lập tức vỗ bàn kết luận chắc nịch: “Người này… thực sự đã tiếp tục hạ chú thật rồi! Chính hắn đã gieo trớ chú khiến cho Diệp tiểu thư bị mù.”
Nói rồi hắn lại làm ra bộ dáng thần bí, nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: “Loại trớ chú này huyền diệu vô cùng, ngay đến cả tôi cũng không thể nào giải trừ được. Nếu như muốn hóa giải được nó, vậy thì chỉ có một cách duy nhất, đó là tìm ra người đã hạ chú, cầu xin tha thứ, nếu hắn bằng lòng tự tay rút lại trớ chú đã hạ xuống, thì mới có thể khỏi bệnh.”
Hai người Diệp gia nghe xong, sắc mặt trở nên tái xanh, trong lòng vừa sợ vừa tin.
Cả đêm trằn trọc không ngủ, đợi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Diệp Mộng Dao liền dự định quay lại tìm Lý Thừa Phong, hy vọng hắn có thể bằng lòng “giải trừ trớ chú”.
Nửa đêm, Diệp Vô Song đang nằm trong phòng, đột nhiên cảm giác khát nước vô cùng, muốn gọi Diệp Mộng Dao mang nước qua giúp, thế nhưng càng cố há miệng, lại không thể phát ra tiếng.
Chỉ trong sáu, bảy tiếng, từ một người mù mắt, cô ta lại trực tiếp trở thành kẻ câm.
Thời điểm biết tiểu cô không thể nói được nữa, Diệp Mộng Dao tức giận đến run người, cô liền quyết định, trời còn chưa sáng, đã xông thẳng đến Tùy Duyên Đường, đòi gặp Lý Thừa Phong “cho một lời giải thích”.
Diệp Mộng Dao nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẹm như dao, toàn thân run rẩy vì phẫn nộ, rồi cô xách cái túi xách lên, đi thẳng vào bên trong cửa tiệm.
Không nói một lời, cô liền trực tiếp mở túi ra, đổ toàn bộ đồ vật trong túi ra bàn trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=13]
Trên bàn, nằm lăn lóc là mười xấp tiền đỏ chói, từng tờ đều đang rơi lả tả xuống mặt bàn.
“Anh không phải là chỉ muốn tiền thôi sao?”
“Đây là mười vạn tệ. Chỉ cần anh giải trừ lời nguyền cho cha và tiểu cô tôi, tôi sẽ đưa anh thêm chín mươi vạn nữa!”
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì đứng sững tại chỗ. Ánh mắt hắn lúc này định trụ lại trên xấp tiền đỏ, cổ họng khẽ nuốt ực một cái, trước mắt hắn, chính là mười vạn tệ tiền mặt! Từ bé đến giờ, hắn còn chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến như thế!
Vừa mới hôm qua còn lo lắng tiền ăn sáng, thế mà hôm nay lại đã có người mang cả đống tiền đến trao tận tay.
Diệp Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ hắn ngẩn ngơ như một tên nhà quê, ánh mắt chỉ toàn hiện lên vẻ khinh miệt và chán ghét: “Hừ, thật là đồ nghèo hèn! Chỉ mười vạn tệ thôi mà cũng đã choáng váng đến thế à?”
Đối với người có tiền, mười vạn này đúng thật chẳng là gì, nhưng đối với người nghèo như Lý Thừa Phong, đó lại là một con số cực kỳ khổng lồ.
Mắt thấy Diệp Mộng Dao ra tay hào phóng, sắc mặt Lý Thừa Phong lập tức thay đổi 180 độ. Vẻ tức giận khi nãy bỗng chốc tan biến, thay bằng bộ mặt đạo mạo nghiêm nghị, thế nhưng hai mắt thì vẫn liếc dán chặt vào đống tiền, như đang sợ chúng mọc cánh bay mất, mở giọng làm ra vẻ trịnh trọng: “Diệp tiểu thư, tiền bạc đối với tôi mà nói thì chẳng là gì. Tôi đây chính là xem tiền như cỏ rác, điều khiến cho tôi động lòng là sự hiếu tháo của cô dành cho cha và tiểu cô của cô. Xét thấy tấm lòng hiếu thảo cảm động trời đất kia, tôi… đồng ý giải trừ lời nguyền như cô đã nói.”
Diệp Mộng Dao lúc này đã tin chắc 100%, cha và tiểu cô của cô thành tật là do hắn “hạ chú”, nên ngay tại thời điểm nghe được hắn nói vậy, cô liền bán tín bán nghi, nhưng vẫn bám lấy một tia hy vọng.
Lý Thừa Phong biết rõ, nếu như hắn nói thật rằng đó là do phong thủy mộ phần, chắc chắn Diệp Mộng Dao sẽ không tin, thế nên hắn đành thuận theo lời cô, “nhận luôn tội hạ chú” cho xong.
Nhìn thấy bộ mặt giả tạo đầy đạo mạo kia, Diệp Mộng Dao chỉ thấy ghê tởm, trong lòng thầm nguyền rủa muốn đá hắn chết ngay tại chỗ.
“Nếu đã đồng ý rồi, vậy thì anh mau giải trừ lời nguyền đi, để cho cha tôi và tiểu cô bớt đau khổ!”
“Được. Cô đợi một lát, tôi phải đi lấy một ít đồ nghề.”
Hắn liền mang theo Tam Hợp La Bàn, đóng cửa Tùy Duyên Đường, rồi bước lên chiếc xe sang của Diệp Mộng Dao.
Đây là lần thứ hai hắn ngồi lên xe cô, nhìn cô tay nắm vô lăng xe, gương mặt vẫn lạnh như băng, Lý Thừa Phong cũng chẳng có chút bận tâm, bởi vì hắn đâu có làm không công.
Dù sao việc này cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Diệp Mộng Dao dự định lái xe chạy thẳng về nhà họ Diệp, thế nhưng Lý Thừa Phong nghiêm giọng nói: “Diệp tiểu thư, nếu như cô muốn giải trừ lời nguyền, vậy thì tôi cần phải xem qua tổ phần nhà cô trước.” (Tổ phần chính là phần mộ tổ tiên)
“Xem tổ phần sao? Cái đó thì liên quan gì đến việc giải trừ lời nguyền?”
“Đương nhiên là có. Nếu không đến tổ phần Diệp gia xem qua, tôi sẽ không thể hóa giải được lời nguyền được gieo trên người cha và tiểu cô cô cô của cô.”
Diệp Mộng Dao nghe đến đây thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cô cũng chẳng hiểu gì về tâm linh, đành phải làm theo lời hắn, quay xe chạy thẳng ra ngoại ô Thanh Châu, đi thẳng đến nơi đặt tổ phần nhà họ Diệp.
Sau gần hai tiếng đồng hồ, chiếc xe liền dừng lại ở trong một nghĩa địa, nơi đây chính là nơi chôn cất những mộ phần của gia tộc Diệp gia.
Lý Thừa Phong liền mở cửa bước xuống xe, quan sát quanh cảnh xung quanh: Trước mắt hắn chính là một ngọn đồi hình bầu dục, nhìn qua trông giống như con rùa khổng lồ đang nằm phủ phục trên đất, phía lưng đồi chính là trung tâm của long mạch, phía trước còn có một gò nhỏ nối liền với chủ phong, đứng ở phía xa nhìn lại, lại giống hệt như rùa mẹ đang ấp trứng.
Hắn lại quay đầu nhìn xa hơn, cách đó khoảng năm mươi mét về phía trước, có một dòng sông lớn, dòng sông quanh co uốn lượn men theo sườn núi mà chảy xuôi.
Vừa nhìn thấy thế cục ấy, Lý Thừa Phong không kìm được, khẽ tán thán: “Quả là một bảo huyệt phong thủy đứng ở hàng thượng đẳng – Kim Quy Phu Đản!”
Diệp Mộng Dao thì đang đứng bên cạnh, nghe hắn nói được những lời này, trên mặt lộ ra vẻ tràn đầy nghi hoặc: “Anh vừa mới nói gì cơ?”
Lý Thừa Phong nghe cô hỏi thì quay đầu, điềm nhiên đáp: “Tôi nói, thế cục tổ phần của nhà họ Diệp các cô, gọi là Kim Quy Phu Đản.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận