Có đôi khi, không biết giữ lấy miệng lưỡi thật sự là tai họa ngầm, những lời nói ra của Lý Thừa Phong vừa mới thốt ra khỏi miệng, nghiệp quả liền theo đó mà ứng nghiệm.
Diệp Vô Song vẫn còn đang tức giận chỉ tay mắng chửi om sòm, thế nhưng mới chửi thêm được vài câu, đột nhiên sắc mặt cô trở nên biến đổi, hai tay vội vàng che lấy hai mắt, thanh âm run rẩy đầy hoảng sợ: “Tôi… tôi… mắt của tôi… Mắt tôi không thấy gì nữa rồi! Mộng Dao! Mộng Dao! Con ở đâu?! Ta không nhìn thấy gì hết!”
Diệp Vô Song lúc này vô cùng hoảng loạn, hai tay vung loạn trước mặt, đôi mắt trở nên trắng dã vô thần.
Diệp Mộng Dao mang theo vẻ mặt hốt hoảng vội vàng chạy đến, nắm lấy hai tay của tiểu cô: “Tiểu cô, là con, con ở đây!”
Cô lại dường như không thể tin nổi, chỉ mới vài giây trước mắt, tiểu cô vẫn còn đang rất bình thường, sao lại đột ngột mù lòa như thế này?
Diệp Mộng Dao liền đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mắt Diệp Vô Song, thế nhưng đối phương lại không hề làm ra phản ứng gì.
Diệp Vô Song trạng thái cực kỳ hoảng hốt, nắm chặt lấy cổ tay cháu gái, giọng nói có chút run run: “Mộng Dao! Mộng Dao! Hai mắt của ta không nhìn thấy gì cả! Con mau đưa ta đi tìm Hồ đại sư! Ta không muốn bị mù huhuhu!”
Tiểu cô mù thật rồi! Sự thật ấy khiến cho Diệp Mộng Dao kinh ngạc bàng hoàng đến chết lặng. Trong đầu cô lúc này, mọi chuyện đều là do Lý Thừa Phong làm ra.
Hắn mới vừa nói ra vài câu, chỉ trong vòng chưa đầy một phút, tiểu cô cô của cô đã bị mù thật!
Sự sợ hãi lúc này đã hóa thành căm hận, Diệp Mộng Dao liền ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thừa Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ xen lẫn oán độc.
“Lý Thừa Phong, anh thật quá là độc ác! Nhà họ Diệp chúng tôi với anh lại không thù không oán, vậy mà anh… trước là hạ lời nguyền lên người cha tôi, nay lại hại cả tiểu cô của tôi!” Thanh âm của cô run lên vì giận: “Nếu anh tự tay không giải trừ lời nguyền trên người cha và tiểu cô tôi, vậy thì tôi, Diệp Mộng Dao này, thề sẽ không chết không thôi với anh! Diệp gia và anh, không đội trời chung!”
Nói rồi, cô liền đỡ lấy Diệp Vô Song xoay người rời đi, vừa đi vừa khóc nghẹn. Còn Diệp Vô Song dù đã bị mù, vẫn cố quay đầu lại vừa mếu máo vừa gào lên một câu đầy căm hận: “Cẩu tặc họ Lý kia! Mày cứ chờ đó! Diệp gia chúng tao nhất định, thề sẽ khiến cho mày chết cũng không xong!”
Lý Thừa Phong đứng ngây ra đó, nhìn theo hai bóng dáng xinh đẹp khuất dần, trong lòng tràn đầy cảm xúc mâu thuẫn và bối rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=12]
“Tại sao lại có thể trùng hợp đến như thế? Mình vừa mới nói xong… cô ta liền mù thật?” Giờ mà giải thích, e rằng càng nói càng thêm rắc rối.
Hắn liền đưa tay tát nhẹ hai cái vào mặt mình: “Aizz khốn kiếp thật… Tất cả là do cái miệng quạ đen này!”
Lý Thừa Phong lúc này đã hiểu ra, cả hai người Diệp Cô Thành lẫn Diệp Vô Song, hai anh em Diệp gia này bỗng cùng bị mù và câm, chắc chắn không phải do hắn, mà là vì mộ phần tổ tiên nhà họ Diệp đang có vấn đề!
Nếu như Diệp gia không sớm hóa giải phong thủy âm phần, người kế tiếp gặp phải tai họa, sẽ chính là Diệp Mộng Dao!
Hắn liền đóng cửa Tùy Duyên Đường, thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán: “Mới mở cửa tiệm lại mấy hôm nay, còn chưa kiếm nổi đồng nào, lại còn rước họa vào thân.”
Nghĩ lại, hắn lạ cảm thấy hối hận vô cùng: “Nếu sớm biết chuyện sẽ như thế này, mình thà không mở lại cửa tiệm còn hơn. Làm cái nghề xem phong thủy âm dương này, thật sự đúng là ăn bằng tuổi tác. Cho dù bản thân có tài giỏi đến đâu mà còn trẻ tuổi, thì cũng chẳng có ai chịu tin. Ngược lại, một kẻ lừa bịp chẳng biết gì về tâm linh, chỉ cần tuổi tác già một chút và biết ăn nói một chút, thì lại được toàn thể thiên hạ kính nể tôn sùng.”
“Nếu cứ như thế này, mình e là sắp phải nhịn đói mất thôi. Hay là… trước tiên cứ đi xin một công việc bình thường còn hơn.”
Nghĩ đến đây, hắn liền thở dài ngao ngán, rồi nằm vật xuống giường, trằn trọc mãi mà vẫn không thể ngủ được, tiền ăn uống sinh hoạt ngày mai hắn vẫn còn chưa biết kiếm đâu ra.
Không biết đã lăn qua lăn lại bao lâu, hắn mới chợp mắt được một chút.
Trong cơn mơ màng, hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc… cộc…”, mới ngủ chẳng được bao lâu mà lại bị người ta gõ cửa đánh thức, mang theo cảm giác khó chịu và bực bội, hắn uể oải đứng dậy, trực tiếp đi ra mở cửa.
Trước cửa đang đứng hai cậu bé tuổi còn rất nhỏ, tay nắm chặt tay nhau, toàn thân trần truồng, làn da trắng bệch như tờ giấy, toàn thân ướt sũng nước.
Lý Thừa Phong vừa mới trông thấy, liền rùng mình một cái, da đầu trở nên tê dại, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng, rồi hắn sực nhớ tới hai đứa trẻ chết đuối mà ban ngày hắn dùng Hồ Lô Tầm Thi Thuật giúp tìm được!
“Nửa đêm có quỷ gõ cửa… chẳng lẽ… thật sự là…”
Hắn liền hít sâu một hơi, ép cho bản thân trở nên bình tĩnh: “Cả đời ta không làm ra chuyện gì thất đức, nửa đêm có quỷ gõ cửa, ta việc gì phải sợ!”
Hai đứa nhỏ nhìn thấy hắn lộ ra vẻ sợ hãi, liền nở nụ cười ngây thơ, giọng nói trong trẻo mang theo vẻ cảm kích: “Ca ca, anh đừng sợ, chúng em đến đây là để cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh đã đưa bọn em lên bờ, để cha mẹ có thể nhìn bọn em lần cuối, cũng để cho bọn em có thể đoàn tụ với gia đình.”
Nói đến đây, hai đứa trẻ liền cúi đầu cảm tạ, giọng điệu tuy trong trẻo nhưng vô cùng nghẹn ngào, lộ ra vẻ buồn bã đến nao lòng.
Có lẽ, hai đứa nhỏ vẫn còn lưu luyến cha mẹ, vẫn còn vướng víu cõi đời này, những đứa nhỏ còn chưa kịp khám phá thế giới ngoài kia, đã phải chia tay sinh mệnh.
Lý Thừa Phong khẽ thở dài một hơi, nỗi sợ trong lòng lập tức tan biến, ánh mắt hắn hiện tại còn đang chan chứa xót thương.
“Đây là điều anh nên làm, hai em đừng để trong lòng. Hy vọng sau này hai đứa sớm được đầu thai, kiếp sau… anh mong hai đứa nhớ kỹ, hãy tránh xa những vùng nước sâu ra nhé.”
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp “vâng”, rồi ngẩng đầu, trong mắt long lanh nước: “Ca ca, anh có thể giúp bọn em… nói lại với cha mẹ một câu không?”
“Được.” Lý Thừa Phong liền gật đầu.
“Cảm ơn ca ca! Làm ơn nói với cha mẹ em rằng… xin hai người đừng buồn vì bọn em nữa. Mong hai người hãy sớm quên bọn em đi, sống vui vẻ mà tiếp tục cuộc đời.”
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì khẽ gật đầu, nước mắt hắn cũng đang rưng rưng nơi khóe mắt.
Hai đứa trẻ lại nói tiếp, “Ca ca, ở trong hồ Thanh Thành kia… có một con cá biết phát sáng, chính nó đã kéo hai đứa bọn em xuống nước.”
Nói xong, hai đứa nhỏ liền mỉm cười vẫy vẫy tay, rồi tan biến trong làn sương đêm.
Lý Thừa Phong lúc này mới giật mình tỉnh giấc, hắn liền đứng bật dậy thở dốc liên hồi, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng. Hắn nhận ra, mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ kia của hắn lại cảm giác chân thực đến rợn người, tựa như là vừa diễn ra trước mắt.
Ngồi trên giường, hắn liền ngẩn ngơ rất lâu.
“Hai đứa nhỏ đó… chắc là trở về báo mộng để cảm ơn mình.”
Cho dù còn ở trong độ tuổi thơ dại, nhưng hai đứa trẻ này lại biết biết trả ơn, hiểu lễ nghĩa, đúng là hai đứa bé ngoan ngoãn đáng thương.
Chỉ tiếc… hai đứa bé này ra đi quá sớm.
Nghĩ đến câu nói trước khi biến mất “trong hồ Thanh Thành có một con cá biết phát sáng…”, hắn lúc này mới bừng tỉnh, thì ra quầng sáng màu xanh lục mà hắn thấy hôm đó không phải là linh khí, mà là quang mang phát ra từ con cá quỷ kia!
Lý Thừa Phong ngồi trên giường, trầm ngâm một hồi lâu: “Cá gì mà biết phát sáng… rốt cuộc thứ kia là vật gì? Nó chắc chắn không phải là vật tầm thường!”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng đập ầm ầm, kèm theo tiếng hét the thé của Diệp Mộng Dao: “Lý Thừa Phong! Đồ khốn nạn! Anh mau cút ra đây cho tôi!”
Lý Thừa Phong liền nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ hơn bốn giờ sáng.
“Trời đất ơi… người phụ nữ này lại đến đây làm phiền nữa sao?!”
Thanh âm đập cửa rầm rầm cùng tiếng gào thét giận dữ vang dội khắp Tùy Duyên Đường, chói tai đến mức khiến hắn không cách nào có thể chịu nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận