Diệp Vô Song người này nóng tính như lửa, vừa mới mở miệng chửi đã muốn lao lên đánh người, khiến cho Lý Thừa Phong phải hoảng hồn một phen, vội vàng né sang bên cạnh.
“Con mụ điên này, cô đừng có mà quá đáng!”
“Cái gì?! Mày dám gọi tao là con mụ điên à?! Hôm nay cho dù có chết thì tao cũng phải liều mạng với mày!”
Diệp Vô Song năm nay ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dung mạo vô cùng xinh đẹp nổi bật, khí chất kiêu sa sắc bén, thế nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa từng có bạn trai, vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, nay lại bị Lý Thừa Phong gọi thẳng là “con mụ điên”, nỗi nhục này làm sao có thể chịu nổi!
Nói đoạn, cô liền vung tay lao tới, dáng vẻ như muốn liều mạng ăn thua đủ, may mà bên cạnh có Diệp Mộng Dao nhanh tay giữ chặt cô lại.
“Tiểu cô, đừng có tiếp tục làm loạn nữa! Cha con vẫn còn đang nằm trong bệnh viện kia mà!”
Diệp Vô Song nghe đến đây đành phải cố nuốt cơn giận xuống, đôi mắt cô hằn lên tia lửa, nghiến răng nói: “Thằng đàn ông thối tha, mày cứ chờ đó! Món nợ này, tao sẽ tính toán sau!”
Lý Thừa Phong đúng là thật sự hết nói nổi, người đàn bà này thật đúng là không thể nói lý lẽ, tính tình lại rất hung hãn, cay nghiệt, một chút cũng không giống như nữ nhân. Ngẫm lại, đời này mà cô ta lấy được ai làm chồng, thì chắc mặt trời phải mọc ngược hướng.
Diệp Mộng Dao liền bước lên phía trước một bước, gương mặt tràn đầy vẻ hối lỗi, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ: “Lý tiên sinh, thật sự rất là xin lỗi anh. Việc hôm đó là lỗi của tôi, tôi không nên đuổi anh ra khỏi nhà, cũng không nên coi thường anh, càng không nên chế giễu và xúc phạm anh. Xin anh… xin anh hãy tha thứ cho tôi.”
Lý Thừa Phong khẽ hừ lạnh, ánh mắt lạnh nhạt pha chút chán ghét: “Nếu cô hiện tại đến đây để xin lỗi tôi, vậy thì khỏi cần. Tôi vốn cũng chẳng thèm để bụng loại chuyện đó. Bây giờ, hai người làm ơn quay về đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người.”
Nói xong, hắn liền rút ra chìa khóa tra vào trong ổ, mở cửa bước thẳng vào trong Tùy Duyên Đường, đóng sầm cửa lại, mặc kệ hai người còn đang đứng ở bên ngoài.
Thế nhưng Diệp Mộng Dao vẫn không chịu rời đi, cô vẫn đứng ở trước cửa, giọng điệu có chút run run: “Lý tiên sinh, tôi cầu xin anh… xin anh hãy tha thứ cho cha tôi. Ngày đó là tôi đắc tội với anh, chuyện này không hề có liên quan gì đến cha tôi hết, xin anh hãy rút lại lời nguyền hôm đó, đừng làm hại đến cha tôi nữa!”
Lý Thừa Phong vừa rót nước uống, vừa nghe thấy Diệp Mộng Dao đứng ở bên ngoài cửa lải nhải, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Lời nguyền? Lời nguyền là cái quái gì? Mình hại cha cô ta sao? Hại kiểu gì được?”
Hắn liền nhíu mày, bụng thầm nghĩ: “Người phụ nữ này bị điên rồi sao, tại sao lại đứng ở ngoài cửa nói năng linh tinh cái gì vậy?”
Hắn cũng đâu có biết, những lời mà hắn buột miệng nói ra trước khi rời khỏi nhà họ Diệp hôm đó, hiện tại đã hoàn toàn ứng nghiệm!
Chỉ trong vòng chưa đến ba ngày, Diệp Cô Thành, chính là cha của Diệp Mộng Dao, bỗng nhiên bị liệt hoàn toàn ở chân phải, phổi cũng bị tổn thương nặng, ho sù sụ cả ngày, sau đó thì mất tiếng, trở thành một người câm.
Diệp Vô Song nhìn thấy một màn này thì vô cùng hoảng sợ, lập tức đi mời “đại sư” Hồ Nham Tùng đến xem bệnh.
Sau khi giả bộ xem xét, Hồ Nham Tùng lại làm ra vẻ thần bí sâu xa, nói rằng: “Tình trạng của Diệp tiên sinh… tôi e rằng không phải là bệnh, mà là bị trúng phải một loại trớ chú a, nói đơn giản nó giống như là một lời nguyền vậy.”
Dưới sự cố ý ám chỉ của ông ta, Diệp Mộng Dao và Diệp Vô Song ngay lập tức nghĩ ngay đến lời nói ngày hôm đó của Lý Thừa Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=11]
Cả hai lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, những lời mà hắn từng nói trước khi rời đi, “Ba ngày nữa, chân, phổi, cổ của ông ấy đều sẽ gặp họa” hiện tại đều đã ứng nghiệm từng chữ!
Vậy chẳng phải chính là do hắn đã hạ trớ chú xuống Diệp Cô Thành sao?
Hồ Nham Tùng lén nhìn sắc mặt của hai người rồi lại tiếp tục giả vờ nghiêm trọng: “Loại chú thuật này vô cùng hiếm gặp, ta cũng không có cách nào hóa giải được. Nếu như hai người muốn giải trừ trớ chú này, nhất định phải tìm cho ra được chính người đã hạ chú, cầu xin hắn tha thứ, đến khi đó hắn tự mình giải trừ trớ chú thì mới có thể khỏi bệnh.”
Thế là hai người phụ nữ nhà họ Diệp liền một đường vội vàng chạy đến Tùy Duyên Đường, cầu mong Lý Thừa Phong tha thứ, giải trừ trớ chú mà hắn đã gieo trên người Diệp Cô Thành.
Lý Thừa Phong sau khi nghe được cô kể một hồi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra được toàn bộ đầu đuôi, khẽ thở dài một hơi, đúng là “họa từ miệng mà ra.” Sớm biết như vậy, ngày hôm đó đã chẳng nói lời nào.
Hắn dần mất kiên nhẫn đối với Diệp Mộng Dao, nói ra rất dứt khoát: “Diệp tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi. Tôi chưa từng hạ chú lên người cha cô, ông ấy thành ra bộ dáng như vậy, đều không liên quan gì đến tôi hết. Tôi chỉ là một tên lừa đảo tầm thường, không biết cái gì gọi là trớ chú hay lời nguyền gì cả cả! Xin hai người đừng tới đây quấy rầy tôi nữa, có được không?”
Diệp Mộng Dao còn chưa kịp đáp, thì cánh cửa Tùy Duyên Đường bị đá mạnh một phát!
Cùng lúc ấy vang lên thanh âm quát lên the thé của Diệp Vô Song: “Thằng chó khốn nạn! Ngày mày rời khỏi nhà họ Diệp, những gì mà mày nói… mày chẳng lẽ đã quên hết rồi sao?”
“Ba ngày! Mày bảo ca ca tao chân, phổi, cổ đều sẽ gặp nạn, bây giờ toàn bộ đều đã ứng nghiệm rồi!”
“Ca ca của tao thành người què, thành người câm, còn phổi thì bệnh nặng, hiện tại mày lại nói không phải do mày hạ chú sao? Mày tưởng bọn tao là đồ ngu mà tin tưởng lời mày nói à?!”
“Mày không phải là muốn tiền sao? Nói đi! Mày muốn bao nhiêu, chỉ cần có thể giải trừ được trớ chú gì kia, nhà họ Diệp chúng tao sẽ trả đủ!”
Lý Thừa Phong nghe đến đây thì bất lực lắc đầu, hắn thầm nghĩ: “Lần này thì thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Hắn lại không ngờ, không ngờ chỉ vì một câu nói lỡ lời, lại kéo đến phiền phức lớn đến như thế này.
Hai cô cháu Diệp gia ngoài cửa thay nhau, một người năn nỉ khẩn cầu, một người đe dọa, mắng nhiếc, cả hai đều đang đinh ninh hắn chính là người đã hạ chú khiến cho Diệp Cô Thành thành ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Lý Thừa Phong nghe mãi đến phát bực, cuối cùng liền mở toang cửa, giận dữ quát: “Hai người phiền vừa thôi có được không?! Tôi nói thật, tôi không biết hạ chú gì cả! Tôi chỉ là phường lừa bịp lừa tiền mà thôi!”
Diệp Mộng Dao gằn giọng, hai mắt trở nên đỏ hoe: “Nếu anh không biết hạ chú, vậy thì vì sao cha tôi lại thành ra như thế này?! Anh nói gì, ứng nghiệm nấy, anh lại còn dám nói là không biết pháp thuật à?!”
Diệp Vô Song thì lại lộ ra vẻ ngạo mạn vênh váo, lạnh lùng xen vào: “Nói đi, mày muốn bao nhiêu tiền, thì mới chịu giải trớ chú gì đó trên người anh trai tao?”
Lý Thừa Phong đến thời khắc này chỉ biết thở dài, hắn biết, hiện tại cho dù hắn có cãi như thế nào thì cũng chỉ là tốn công vô ích. Hai người này đã tin thì có cãi cũng không ai nghe.
Hắn mang theo thần sắc mệt mỏi, nói: “Nói thật cho hai người biết, Diệp Cô Thành kia bị như vậy, hoặc là do mệnh số, hoặc là do phong thủy của Diệp gia các người có vấn đề. Chuyện này nói trắng ra là không có liên quan gì đến tôi.”
Nói rồi, hắn lại nhìn sang Diệp Vô Song, nhìn thấy hai mắt và phần cổ ả lúc này cũng đang quấn quanh một tầng hắc khí dày đặc, liền nở nụ cười lạnh nhạt: “Còn con mụ điên này nữa, cô chẳng phải là hung hăng lắm sao?”
“Tôi nói cho cô biết, chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày nữa, chính cô cũng sẽ mù mắt, và câm miệng như ca ca cô đấy!”
Vừa dứt lời, Lý Thừa Phong liền sững người lại, trên mặt thoáng hiện ra nét hối hận.
“Lại nữa rồi… đúng là cái miệng hại cái thân, họa từ miệng mà ra!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận