Hai thợ lặn kia liền chia nhau làm việc, một người tay cầm đèn pin chống nước, từ từ soi theo hai chiếc hồ lô đang chậm rãi chìm xuống, người còn lại thì đang dùng máy quay ghi hình dưới nước, ghi lại toàn bộ quá trình chìm xuống của chúng.
Phía trên thuyền cứu hộ, các thành viên trong đội ngũ đều đang chăm chú theo dõi màn hình, hình ảnh từ máy quay truyền lên của thợ lặn phía dưới, ai nấy lúc này cũng đều ngây người, trợn tròn hai mắt như không thể tin nổi.
Bọn họ là những người thường xuyên tìm kiếm cứu hộ, vớt xác đuối nước, cũng đã từng gặp qua vô số chuyện kỳ dị và khó hiểu, nhưng cảnh tượng lần này, lại là lần đầu tiên trong đời mà bọn họ chứng kiến.
Trương Tuấn Kiệt lúc này còn đang đứng ở trên bờ liền ra lệnh với đám thuyền viên trên thuyền: “Chuyển tín hiệu ghi hình qua điện thoại của tôi.”
Nói đoạn, hắn liền cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, chăm chú theo dõi hai chiếc hồ lô đang từ từ chìm dần xuống đáy nước.
Hắn lẩm bẩm, mồ hôi lạnh từ từ rịn ra trên trán: “Việc này quá là tà môn rồi…”
Nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy, thì cho dù là có bị đánh chết, hắn cũng sẽ không thể nào tin nổi, trong điều kiện không hề có ngoại lực tác động, thế mà hai chiếc hồ lô kia lại có thể tự chìm xuống tận đáy hồ.
Khoảng hơn mười phút sau, hai chiếc hồ lô lúc này đã chạm xuống phần đáy hồ, nằm lặng yên trên lớp bùn đen đặc quánh. Thế nhưng… hình ảnh truyền tới lại không hề nhìn thấy thi thể của hai đứa trẻ.
Trương Tuấn Kiệt lộ ra vẻ nghi hoặc, giơ điện thoại đến trước mặt Lý Thừa Phong, hỏi: “Hai đứa nhỏ đâu rồi?”
“Đừng nôn nóng, anh cứ xem tiếp đi.”
Lý Thừa Phong cũng không nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào mặt nước, nơi đó đang có từng gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng xanh lạ lùng, nhìn qua trông giống một quầng sáng xanh lục mờ ảo đang ẩn hiện trong lòng nước.
Hắn khẽ nhíu mày: “Hồ này… hình như có thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.”
Trương Tuấn Kiệt lại tiếp tục dõi theo diễn biến trong màn hình điện thoại. Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình lập tức biến đổi, hắn liền kinh hãi hét lên, điện thoại rơi ra khỏi tay, rớt cạch xuống đất.
Trên màn hình khi nãy, hắn vừa mới nhìn thấy một vật, vật kia chính là… là đầu của một đứa trẻ, đang từ trong bùn đen trồi lên, từ từ lội bùn mà nhích dần ra bên ngoài!
Ở trên thuyền, những thành viên của đội cứu hộ cũng đồng thời hét thất thanh, có kẻ nhát gan còn nhảy lùi ra sau, suýt chút nữa thì ngã khỏi boong thuyền.
Dưới nước, hai thợ lặn vẫn còn đang tiếp tục soi đèn pin, nhìn quanh vị trí hai chiếc hồ lô, thời điểm hai người đang tự hỏi vì sao vẫn chưa tìm thấy thi thể, thì… mặt bùn phía dưới chân bọn họ khẽ động!
Một cái đầu người nhỏ bé từ bùn đen rỉ ra, rồi chậm rãi nhô lên, lộ rõ mái tóc đen rối tung dính bết trong lớp bùn, hai mắt mở trừng trừng, khiến cho hai thợ lặn vô cùng hoảng loạn, suýt chút nữa thì làm rơi cả đèn pin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=10]
Dù hai người đã từng vớt được khá nhiều xác chết trôi, cũng đã từng nhìn thấy qua hàng trăm cảnh tượng rợn người, thế nhưng chứng kiến thi thể trồi lên ngay trước mặt, hai người vẫn là cảm thấy sởn da gà, sống lưng trở nên lạnh toát.
Hai người cố bình tĩnh trở lại, tiếp tục duy trì công việc soi đèn, quay phim, thì thấy hai chiếc hồ lô lúc này lại đang từ từ nổi lên, tựa như có một loại lực lượng vô hình đang kéo thứ gì đó từ bùn sâu lên theo.
Thi thể của hai đứa trẻ, bị bùn đen phủ kín, lúc này đang từ từ trồi ra, nói đúng hơn là thi thể của hai đứa trẻ bị hút theo hai chiếc hồ lô mà rời khỏi đáy hồ.
Cảnh tượng ấy khiến cho da đầu của người xem có chút tê rần, cả hai thợ lặn cũng đều run lên bần bật, mồ hôi lạnh trong đồ lặn rịn ra lạnh ngắt.
Khoảng năm phút sau, thi thể của đứa trẻ đầu tiên đã trồi lên khỏi mặt bùn, rồi đứa thứ hai cũng nối tiếp theo sau, trên tay nó nắm chặt cổ tay của đứa phía trước, giống như là lúc sinh thời nó đang cố kéo bạn mình ra khỏi dòng nước.
Ánh đèn pin chiếu rọi lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn thấy miệng, mũi, tai của hai đứa trẻ đều bị bùn đen lấp kín, hai đôi con ngươi trợn trừng, vẻ mặt vẫn còn giữ nguyên sự kinh hãi đến tột cùng, tựa như thời điểm trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp đến cực điểm.
Phía trên bờ, Trương Tuấn Kiệt cùng mọi người xung quanh đều rùng mình kinh hãi, hai chân trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống.
Theo đà nổi lên của hai chiếc hồ lô kia, hai bộ thi thể trẻ nhỏ cũng dần thoát khỏi lớp bùn, nhìn qua trông như vẫn đang còn sống, chậm rãi trôi theo sau hồ lô, từ từ nổi dần lên mặt nước.
Quá trình nổi lên rất chậm, phải mất tới gần hai mươi phút sau, hai chiếc hồ lô mới hoàn toàn nổi lên mặt hồ.
Ngay khi hai chiếc hồ lô vừa nổi, chúng bỗng dứng nứt toạc, và cùng lúc đó, hai bộ thi thể trắng bệch trồi lên khỏi mặt nước, lặng lẽ nổi bập bềnh giữa làn nước xám tro.
Hai thợ lặn cũng đang bơi theo lên mặt nước, sau khi được kéo lên thuyền, cả hai liền tháo ra mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt hai người trắng bệch như tờ giấy, thanh âm run run nói không thành câu: “Quá… quá tà môn rồi! Tôi đã sống qua ngần ấy năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sự tình như vậy.”
“Chỉ là hai bầu hồ lô, mà lại có thể kéo được hai bộ thi thể từ dưới lớp bùn sâu lên, chuyện này… thật đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng!”
“Hai đứa nhỏ bò ra từ trong lớp bùn, cái cảnh tượng đó… thật sự kinh dị đến rợn người!”
Thông thường, người sau khi đã chết mà chìm sâu vào trong bùn, thì gần như là không thể trồi lên được, chứ đừng nói là hai xác nằm sâu dưới đáy bùn gần hai chục mét.
Vậy mà hắn chỉ dùng hai chiếc hồ lô, lại có thể dẫn được hai bộ thi thể ra khỏi đáy bùn, đây thực sự là pháp thuật, vừa quỷ dị, vừa thần kỳ, vừa bất khả tư nghị!
Trương Tuấn Kiệt nhìn vào hai bộ thi thể đang trôi giữa mặt nước, rồi lại quay sang nhìn Lý Thừa Phong, cố nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó liền cúi đầu, giọng điệu tràn đầy áy náy: “Lý tiên sinh… vừa rồi là tôi có chỗ mạo phạm, mong Lý tiên sinh ngài đừng để bụng.”
Lý Thừa Phong chỉ khẽ lắc đầu, thanh âm của hắn mang theo vẻ điềm tĩnh: “Không sao, tôi hiểu cảm xúc của anh, anh cũng chỉ là lo cho người khác.”
Hắn vẫn dõi mắt nhìn về phía mặt nước, nơi quầng sáng xanh lục kia vẫn đang lẩn khuất, quang mang kia mang theo vẻ âm u quỷ dị, khiến cho người ta rợn cả sống lưng.
Hắn liền chậm rãi nói ra: “Ở sâu trong hồ này… đang tồn tại thứ gì đó dơ bẩn, từ nay về sau, mọi người tốt nhất là đừng có bén mảng lại gần.”
“Rõ rồi!” Trương Tuấn Kiệt đáp nhanh, thanh âm còn đang run run.
“Phiền anh kêu người đào một cái hố, chôn hai con gà trống kia đi.”
“Vâng!”
Dặn dò xong mọi việc, Lý Thừa Phong liền xoay người rời đi, hắn rời đi rất là dứt khoát, cũng không hề đề cập đến chuyện tiền bạc.
Trong mắt Trương Tuấn Kiệt, hắn giờ đây không khác gì thần nhân. Chỉ dùng hai chiếc hồ lô mà lại có thể tìm ra thi thể, phương pháp ấy, hắn sống hơn nửa đời người cũng là chưa từng nghe nói qua!
Hắn đã từng nghe rằng, trong dân gian vẫn có tồn tại những dị nhân, am hiểu bí thuật vô cùng cổ xưa, thậm chí còn cao thâm hơn cả huyền pháp đạo gia.
Lý Thừa Phong này, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng thủ pháp ấy tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường.
Nhìn thấy hắn sắp sửa rời đi, Trương Tuấn Kiệt vội vàng tiến lên, khom người cung kính: “Lý tiên sinh, ngài có thể cho tôi xin số điện thoại liên lạc được không?”
Lý Thừa Phong lắc đầu từ chối: “Vẫn là thôi đi, loại chuyện này tôi cũng không muốn can dự quá nhiều. Tôi chỉ là phong thủy sư, không phải âm dương thuật sĩ.”
Thời điểm Lý Thừa Phong trở về khu phố cổ Thanh Châu, mặt trời lúc này đã xế bóng hoàng hôn, trên người hắn chỉ còn hơn mười tệ, hắn bèn ghé vào quán ăn nhỏ ven đường, ăn một bát mì hoành thánh, rồi chậm rãi quay trở về Tùy Duyên Đường.
Nhưng vừa mới bước đến cửa, hắn liền đứng khựng lại. Trước cửa tiệm lúc này, đang đứng hai người phụ nữ vô cùng quen mặt, chính là Diệp Vô Song và Diệp Mộng Dao, hai người đã đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi biệt thự hai ngày trước!
Nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt Lý Thừa Phong bỗng nhiên trầm xuống, lòng thầm nghĩ: “Hai người này… tại sao lại ở đây?!”
Diệp Vô Song sau khi nhìn thấy hắn, liền giở ra giọng điệu vẫn ngang ngược hống hách như xưa: “Tiểu tử chết tiệt kia! Cậu chạy đi đâu mà để chúng tôi phải chờ lâu thế hả?!”
Lý Thừa Phong nhướng nhướng mày, lạnh giọng quát: “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến hai người? Tôi có ép hai người phải đứng ở nơi này chờ tôi sao?”
Bị hắn nói cho á khẩu, Diệp Vô Song tức giận đỏ mặt, chỉ thẳng tay vào mũi hắn, hét lên: “Thằng khốn! Mày dám nói chuyện với tao như thế à?! Mày có tin không, tao gọi người xé nát cái mồm thối của mày bây giờ!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận